Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 274: Ta Cho Phép Các Ngươi Rời Khỏi

Vào cửa bên phải là khu vệ sinh, cũng chính là phòng tắm và nhà vệ sinh, còn có một giá gỗ xếp ngay ngắn dựa vào tường, phía trên để cốc để xúc miệng với bàn chải đánh răng.
Bàn chải đánh răng là Mục Lương phát minh ra, dùng lông hung thú và khúc gỗ thêm tơ nhện chế thành.
Kem đánh răng thì dùng bụi than thay thế, có tác dụng làm sạch khoang miệng.
- Lúc này là lúc nào rồi, còn ngủ?
Khuôn mặt của Vệ Cảnh đen lại, rống to, triệt để làm cho lính Thành Phòng Quân không còn buồn ngủ.
Hắn nhìn quanh mọi người trong phòng một vòng, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Cho các ngươi thời gian nửa ngọn lửa trại chuẩn bị, chờ một hồi kiểm tra nội vụ, người không hợp cách, hạng mục huấn luyện tăng gấp bội.
- Vâng.
Trong phòng lần lượt có người đáp lại.
- Còn chưa ăn cơm sao?
Con ngươi màu đen của Vệ Cảnh trừng lớn.
Vốn chính là chưa ăn sáng.
Đây là ý niệm đầu tiên dâng lên từ dưới đáy lòng mọi người trong phòng.
- Vâng!
Lần này, mọi người đều chỉnh tề hô to đáp lại.
- Tốt, bây giờ đã có tinh thần hơn rồi.
Khuôn mặt của Vệ Cảnh nghiêm túc xoay người rời đi.
Sau khi hắn vừa rời đi, thì người trong phòng đã nhảy xuống giường, luống cuống tay chân bắt đầu thu dọn giường chiếu.
- Nhanh nhanh nhanh, mặc quần áo, sắp xếp giường chiếu gọn gàng.
- Trời ơi, ta còn chưa biết gấp chăn, lần này thảm rồi.
- Không thể nào, cũng đã qua nhiều ngày như vậy, ngươi còn chưa học được cách gấp khối lập phương?
Trong phòng nhất thời gà bay chó sủa, nhóm Thành Phòng Quân đầu tiên có kinh nghiệm nên đã chuẩn bị sẵn sàng với tốc độ rất nhanh.
Bàn chải đánh răng dính nước, khuấy bột phấn than củi trong bình gốm một cái, cầm lấy là có thể thấy có rất nhiều bột than củi dính vào.
Bọn hắn cho vào miệng, dùng sức tẩy sạch vết vàng ố trên hàm răng, cuối cùng miệng đầy bột đen.
- Ừm ừm, như vậy thật có thể vệ sinh hàm răng sao?
Có người mới cảm thấy khó hiểu.
- Đương nhiên, đánh xong cảm thấy miệng sạch hơn rất nhiều.
- Thứ này rất hữu dụng, chí ít lúc nói chuyện hơi thở cũng sẽ không có thúi như trước.
- Ha ha ha !
Khu vệ sinh, những thanh niên cường tráng kia đang cười sang sảng.
- Đừng đùa nữa, ta không muốn bị huấn luyện hạng mục gấp đôi đâu.
Một người lớn tuổi có kinh nghiệm, khuôn mặt nghiêm túc nhắc nhở.
Mười phút sau, Vệ Cảnh đẩy cửa ra, lần thứ hai đi vào ký túc xá.
Hắn nghiêm mặt hô:
- Mọi người, tập hợp.
- Xoát xoát !
Trong mấy giây, mọi người trong phòng đều đứng chỉnh tề ở hành lang.
Vệ Cảnh bắt đầu kiểm tra giường chiếu từng người.
Bước chân của hắn dừng lại, ánh mắt rơi vào trên một cái giường.
Hắn chỉ vào chăn bằng phẳng hỏi:
- Cái giường này là của người nào ngủ?
- Ta.
Chủ nhân của cái giường đó bước ra khỏi hàng.
- Ta chưa từng dạy qua ngươi làm sao gấp chăn à?
Khuôn mặt của Vệ Cảnh lạnh lùng hỏi.
- Có.
Trong lòng chủ nhân của cái giường ấy cười khổ.
Vệ Cảnh híp mắt, trầm giọng hỏi:
- Vậy tại sao còn gấp thành như vậy?
- Quá khó, không học được.
Chủ nhân của chiếc giường ấy ngượng ngùng trả lời.
- Khó?
Sắc mặt của Vệ Cảnh tối sầm lại, quát:
- Gấp chăn thành khối đã thấy khó khăn, vậy còn trông cậy vào ngươi đi giết địch? Làm sao bảo người nhà bên trong thành?
Chủ nhân của cái chăn kia rụt cổ một cái.
- Đứng thẳng cho ta, quân nhân nên có dáng dấp quân nhân.
Lông mày của Vệ Cảnh nhăn lại, nhìn quét mọi người trong phòng, lên tiếng nói:
- Các ngươi là thể diện của thành Huyền Vũ, dáng vẻ như vậy làm sao có thể để cho kẻ địch cảm thấy kính nể với các ngươi?
Trong lòng đám người cảm thấy rùng mình, đôi mắt an tĩnh lắng nghe.
- Nếu như cảm thấy thời gian qua quá mức thư thản, có thể nói với ta. Ta cho phép các ngươi rời khỏi Thành Phòng Quân.
Vệ Cảnh lạnh nhạt nhìn quét qua đám người, lạnh lùng nói:
- Đừng quên, những ngày yên ổn bây giờ là làm sao có!
Tinh Thần của nhóm Thành Phòng Quân chấn động.
Người gia nhập vào Thành Phòng Quân, mỗi ngày ba bữa cơm đều có thịt, ngẫu nhiên sẽ được ăn rau xanh, đó là chuyện trước kia không dám nghĩ đến.
Trong lòng mọi người đều rất cảm kích Mục Lương, trong lòng Thành Phòng Quân cũng vô hình gia tăng danh tiếng của anh.
- Hiện tại, mọi người ra sân huấn luyện tập hợp, hôm nay hạng mục huấn luyện tăng gấp bội.
Âm thanh của Vệ Cảnh truyền khắp lỗ tai của mỗi người.
- Vâng.
Thành Phòng Quân không có ai dị nghị.
Từ lúc trước đội trưởng cũng đã nói, một người có lỗi toàn quân bị phạt.
Điều ấy có thể khuyến khích bọn hắn thận trọng từ lời nói đến hành đọng, mọi việc đều phải cẩn thận lại nghiêm túc.
Sau năm phút, Thành Phòng Quân Sơn Hải Quan đang huấn luyện tập hợp.
Sân huấn luyện nằm chệch hướng ra đường phố dưới tường thành, huấn luyện thường ngày đều hoàn thành ở chỗ này.
Nội dung huấn luyện buổi sáng rất đơn giản, vác nặng chống đẩy hít đất, vác nặng rướn người, vác nặng nằm gập bụng, vác nặng nhảy ếch các loại.
Tỷ như, lúc huấn luyện chống đẩy - hít đất, phía sau lưng đè nặng ít nhất trăm cân đá lớn rồi mới được tiến hành.
Trọng lượng vác nặng đều căn cứ vào người tập, mỗi người không giống nhau, mỗi người có thực lực khác nhau nên sẽ được điều chỉnh trọng lượng phù hợp.
Đồng dạng, hạng mục vác nặng rướn người, vác nặng nằm gập bụng cũng giống như vậy.
- Tất cả tập trung, bắt đầu tập luyện.
Vệ Cảnh cao giọng hạ lệnh.
Ào ào !
Tất cả người của Thành Phòng Quân đều tự giác vác đá lớn trên lưng, bắt đầu huấn luyện.
- Cuối cùng cũng có chút bộ dáng quân nhân.
Trong lòng của Vệ Cảnh thở phào.
Có người vội vã đi tới trước mặt hắn, cung kính nói:
- Vệ Cảnh đội trưởng, Thành Chủ mời ngươi qua.
- Được.
Vệ Cảnh đã vội vàng gật đầu.
Hắn chạy chậm về Khu vực Trung ương, sau khi kiểm tra xong, mới tiến vào bên trong cung điện.
Vệ Cảnh đi tới cửa thư phòng, sửa sang lại quần áo một chút rồi mới gõ cửa thư phòng.
- Vào đi.
- Hắt xì ! -.
Sau khi nhận được sự đồng ý, Vệ Cảnh đẩy cửa đi vào thư phòng.
Trong tay của anh đang vuốt một miếng vảy màu tím, là rút ra từ trên người Lôi Linh Thú.
Bên trong miếng vảy màu tím ẩn chứa có lực lượng sấm sét, anh đang suy tính có thể chế thành linh khí gì.
Khôi giáp lôi đình?
Sạc dự phòng?
- Thành Chủ Đại Nhân, tìm ta tới là có chuyện gì?
Vệ Cảnh cung kính hành lễ.
- Cũng đã sắp đến Thành Phi Điểu, ta chuẩn bị cho Thành Phòng Quân một loại vũ khí mới.
Mục Lương buông miếng vảy màu tím xuống, ngước mắt thản nhiên nói:
- Ngươi phụ trách đi Phường Công nghiệp Quân sự lãnh về, phân phát cho hai quân còn lại.
Đôi mắt của Vệ Cảnh sáng lên, kích động đáp:
- Vâng.
- Tổng cộng có hai mươi bốn cây quân nỏ, chia đều xuống phía dưới mỗi một quân là tám cây.
Mục Lương lấy ra một tờ giấy, đẩy ngang đến trước mặt Vệ Cảnh, bình tĩnh nói.
- Đây là Điều lệ quản lý vũ khí, các ngươi phải nghiêm khắc chấp hành dựa theo phía trên.
- Vâng.
Vệ Cảnh chăm chú đáp lại.
Hai tay của hắn cầm lên Điều lệ quản lý vũ khí, nghiên cứu tinh hoa mỗi chữ mỗi câu.
Tay của Mục Lương đặt lên miếng vảy màu tím, bình tĩnh nói:
- Đúng rồi, sau khi có được nỏ quân dụng, lập tức an bài Thành Phòng Quân lần lượt bắt đầu luyện tập xạ kích.
- Vâng.
Trong lòng của Vệ Cảnh chấn động.
- Đi xuống đi.
Mục Lương khoát tay, tiếp tục nghiên cứu miếng vảy màu tím trong tay.
- Vâng.
Vệ Cảnh lần thứ hai cung kính hành lễ, xoay người rời khỏi thư phòng đi Phường Công nghiệp Quân sự.
- Làm sao mới có thể làm cho Tiểu Tử rụng nhiều miếng vảy hơi đây?
Mục Lương bắt đầu lải nhải một mình.
Nửa giờ sau.
Vệ Cảnh đi tới Phường Công nghiệp Quân sự trước mặt, sau khi xuất ra Thủ Lệnh mà Mục Lương cho mới được đi vào.
Khi hắn cầm được quân nỏ mà Thành Chủ Đại Nhân nhắc đến, bước chân của hắn đã có hơi như đi trên mây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận