Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2622: Đánh Thuốc Mê! Trộm Đồ.

- Phù phù ~~~

Nhịp hô hấp của lễ tân dần trở nên gấp gáp, nàng hút mùi hương bay ra từ miệng bình vào trong cơ thể, có điềm báo thức tỉnh.

- Đi thôi, cô ấy sắp tỉnh lại rồi.

Ly Nguyệt bỏ lại một câu, vươn tay vỗ vào tinh thạch hung thú trên khôi giáp U Linh, tiến vào trạng thái ẩn thân lần nữa.

- Ông ~~~

Đám người An Kiệt Lạp liếc nhìn nhau, nhanh chóng ẩn thân nối gót theo Ly Nguyệt.

Mấy người vừa mới rời đi thì một giây sau nhân viên phục vụ đã tỉnh lại.

Cô ngáp một cái, hoang mang lẩm bẩm:

- A cáp, tại sao đêm nay ta lại buồn ngủ như vậy, lại còn ngủ quên nữa chứ….

Nữ tiếp tân vội vỗ vỗ hai má để lên tinh thần, trong lúc làm việc không thể ngủ gà ngủ gật.

Bên kia, đám người Áo La được bao phủ trong sương mù đen trôi dạt đến đường cái Chủ Thành, cách chỗ tiếp đãi trạm xe lửa còn một đoạn ngắn.

- Đại ca, tại sao chúng ta không ngồi xe thú qua đó?

Áo Cương khó hiểu hỏi.

Áo La thấp giọng mắng:

- Ngươi bị hâm à, ngồi xe thú động tĩnh lớn như vậy, sẽ rất dễ bại lộ!

Áo Cương trầm giọng nói:

- Chúng ta có thể đến gần chỗ tiếp đãi trước rồi xuống xe mà, dù sao cũng tốt hơn là đi bộ.

- ...

Áo La im lặng.

Áo Cương nghi ngờ hỏi:

- Đại ca, tại sao ngươi không nói chuyện thế?

- Đừng hỏi, đại ca ngươi đang xấu hổ.

Áo Thái ậm ừ một câu trong miệng.

Áo Mỗ nhịn cười nói:

- Đại ca không ngờ đến chuyện này.

Gân xanh nổi lên trên trán Áo La, hắn tức giận nói:

- Tất cả câm miệng, chớ nói chuyện nữa, tập trung đi đường.



- Rõ.

Mấy người anh em lên tiếng, im lặng không lên tiếng tiếp tục đi đường.

Khi bọn hắn tới gần chỗ tiếp đãi trạm xe lửa đã qua một tiếng đồng hồ.

Áo Mỗ lên tiếng hỏi:

- Đại ca có muốn nghỉ ngơi một chút hay hành động ngay bây giờ?

- Thời gian không còn sớm, lên đi.

Đáy mắt của Áo La hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Bọn hắn dựa vào sương mù màu đen đi tới gần chỗ tiếp đãi mà không có bị phát hiện, chí ít thì bọn hắn cho là như vậy.

- Vâng.

Đám người Áo Thái lên tiếng, giấu ở trong bóng tối dưới cây xanh, thành công đến gần toà nhà tiếp đãi số sáu.

Sương mù màu đen tràn vào cầu thang, đi lên lầu hai, toàn bộ quá trình lặng yên không một tiếng động, hiển nhiên hắc ám sương mù có thể che đậy âm thanh của bọn hắn.

……

Chỗ tiếp đãi cạnh trạm xe lửa.

Phòng hai lẻ năm, tầng hai, tòa nhà số sáu.

Linh Vận quay đầu hỏi:

- Lăng Hương, ngươi đã ngủ chưa?

- Chưa đâu.

Lăng Hương hơi quay đầu lại.

Tối nay hai người ăn khuya, đánh bài poker, nửa giờ trước mới rửa mặt và nằm xuống.

Linh Vận nhỏ giọng nói:

- Ngày mai còn có hội đấu giá, không biết sẽ có thứ gì tốt đây.

- Ta chỉ cảm thấy tiếc nuối không có giành được Nước Suối Sinh Mệnh.

Lăng Hương thở dài một tiếng, đây chính là thứ tốt có thể cộng thêm hai mươi năm tuổi thọ.

Linh Vận chống đầu bằng một tay, quay đầu nói:

- Ngươi vẫn còn nhớ thương chuyện này à?

Lăng Hương đáp với thần sắc nghiêm túc:

- Đúng vậy, nếu biết trước thì ta sẽ rút hết đồng Huyền Vũ trong Ngân Hàng, đến lúc đó Nước Suối Sinh Mệnh khẳng định là của chúng ta.

Linh Vận trấn an:

- Lỡ như phía sau có thứ còn tốt hơn thì sao, chụp không được thì thôi, ngươi chớ để trong lòng.

- Ai ~ Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Lăng Hương lại thở dài lần nữa, nhìn về phía bạn thân, đề nghị:

- Trời sáng chúng ta đến Ngân Hàng đi, lấy ra đồng Huyền Vũ còn tồn ở bên trong, đợi khi nào hội đấu giá kết thúc thì còn có thể tồn trở về.

Linh Vận chậm rãi gật đầu:

- Cũng tốt, nếu không gặp phải thứ tốt đều chụp không được.

- Đúng vậy.

Lăng Hương ngây thơ lên tiếng.

Linh Vận quay đầu hỏi:

- Ngươi vẫn chưa mệt à?

Lăng Hương nghe vậy ngáp một cái, gật đầu nói:

- Ngủ đi ngủ đi, ngày mai đi ăn bánh cuốn trước rồi đến Ngân Hàng lấy tiền.

- Ừ ừ, ngủ ngon.

Linh Vận gật đầu lia lịa, ôm eo Lăng Hương đi vào giấc ngủ.

- Ngươi ôm ta làm gì?

Lăng Hương từ từ nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm hỏi.

Linh Vận khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói:

- Không có nam nhân, tạm chấp nhận một chút đi.

- Phi~

Lăng Hương hờn dỗi kêu một tiếng, đầu cọ trên gối tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Trong phòng trở nên an tĩnh, hai người nằm cùng một giường, chẳng mấy chốc đã tiến vào mộng đẹp, nhịp hô hấp đều đặn và chậm chạp.

- Ông ~~~

Bên ngoài phòng có khói nhẹ thổi qua khiến cho Kỵ Sĩ và hộ vệ canh gác nhíu mày.

- Mùi gì thế?

Kỵ Sĩ cau mày lên tiếng.

- Không biết, có chút gay mũi...

Một vị Kỵ Sĩ khác vừa nói được phân nửa thì đôi mắt trợn trắng, ngã lăn quay ra đất.

- Rầm rầm rầm ~

Kỵ Sĩ và hộ vệ canh gác đều ngủ mê mang, nằm ngang dọc trên hành lang.

- Cộp cộp cộp ~~~

Sương mù đen xuất hiện ở lầu hai rồi chậm rãi tiêu tan, đám người Áo La hiện thân.

Áo Thái nhìn Kỵ Sĩ và hộ vệ nằm la liệt trên mặt đất, khóe môi cong lên nói:

- Ma dược mê man này dùng trăm bách linh, chỉ cần không phải cường giả cấp 8 thì không kẻ nào đỡ nổi.

Áo La trầm giọng dặn dò:

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau trói tất cả lại đi, tránh việc giữa chừng bọn hắn tỉnh lại.

- Ta biết rồi.

Áo Thái lên tiếng, vẫy tay bảo đám tay chân canh chừng, sau đó lấy ra một sợi dây thừng trói gô bọn Kỵ Sĩ và hộ vệ.

- Mở cửa.



Áo La đứng trước cửa phòng hai lẻ năm, hơi nâng cằm lên ra hiệu.

Áo Mỗ đi lên trước, lấy ra một thanh đoản đao, thận trọn cạy cửa phòng.

- Cùm cụp ~~~

Cửa phòng phát ra một tiếng vang nhỏ, thành công bị cạy ra, bởi vì quán tính mà trượt vào trong.

Trên mặt Áo La lộ ra biểu cảm nghiêm túc, hắn cẩn thận đi vào trong, đồng thời ma dược trong tay đã được nhen lửa, khói nhẹ bay vào từng gian phòng, làm cho người ở bên trong rơi vào giấc ngủ mê man.

Bọn hắn đều đã ăn thuốc giải, cho nên ma dược mê man không có tác dụng.

- Đại ca, tìm được rồi, ở chỗ này!

Áo Thái vui vẻ nói.

Hắn mở ra một cánh cửa phòng, mượn ánh sáng của Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng thấy rõ Lăng Hương và Linh Vận đang ngủ say trên giường.

- Hì hì, dáng dấp thật xinh đẹp.

Áo Mỗ cười quái dị một tiếng.

Áo La trầm giọng nói:

- Câm miệng, mau tìm Chén Thánh, nếu tìm thấy thứ nào đáng tiền thì cũng lấy đi.

- Ta biết rồi.

Đám người Áo Mỗ bĩu môi, đè nén ý niệm tà ác trong đầu, bắt đầu lục tung căn phòng tìm Chén Thánh.

- Bùm bùm ~~~

Động tác của năm anh em rất thô lỗ, tìm một vòng vẫn không thấy Chén Thánh đâu, chỉ tìm được một rương đồng Huyền Vũ.

- Đáng chết, tại sao lại không tìm được Chén Thánh chứ?

Áo La tức giận mắng khẽ một câu.

Hắn thậm chí còn chui vào gầm giường để tìm kiếm, wc cũng không bỏ qua nhưng vẫn không thấy tăm hơi của Chén Thánh ở đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận