Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2518: Kết Qủa Vòng Thi Thứ Nhất.

- Ợ ~~~

Vưu Phi Nhi không nhịn được ợ một cái, buông muỗng trong tay xuống, cô mới vừa thưởng thức xong món ăn của tuyển thủ số sáu mươi năm, bụng đã có chút no căng.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn cô, đôi mắt màu xanh nước biển hiện ra ý cười, nói:

- Không cần ăn hết tất cả đâu.

- Đây là món cuối cùng rồi, không thể lãng phí.

Vưu Phi Nhi rút một tờ giấy ăn lau miệng, cầm bút lên cho điểm:

- Món ăn này ta cho sáu điểm.

- Có thể cho bảy điểm.

Ly Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng.

Mễ Nặc nhỏ giọng nói:

- Ta cũng có chút bội thực rồi.

Vưu Phi Nhi ngây thơ nói:

- May mắn là đợt thi thứ hai bắt đầu vào buổi chiều, nếu không thì ta không tài nào nuốt nổi nữa.

- Thống kê điểm số đi, tuyên bố người bị đào thải.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía Y Lệ Y.

- Vâng.

Y Lệ Y đi lên trước, mang theo nhân viên công tác bắt đầu công tác thống kê điểm số của mỗi tuyển thủ, lựa chọn ra ba mươi người cao điểm nhất.

Nhân viên cầm bàn tính gõ lách cách, tính toán số điểm trên giấy của các vị giám khảo, sau năm phút đã thống kê xong xuôi.

Y Lệ Y bắt được bảng điểm tổng, cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi xác định không có vấn đề thì mới đưa cho Nguyệt Thấm Lan.

Ly Nguyệt và Vưu Phi Nhi ghé đầu nhìn lại, sau khi đợt tranh tài thứ nhất kết thúc, hạng nhất là tuyển thủ số sáu.

- Là cô gái nửa người thú kia!

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc chớp chớp.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Không ngoài ý muốn, cô ấy làm thức ăn đúng là tốt hơn những người khác.

Ly Nguyệt gật đầu nhận đồng:

- Vậy thì tuyên bố kết quả thôi.

- Đây.

Nguyệt Thấm Lan đưa trả danh sách cho Y Lệ Y.

Y Lệ Y cầm danh sách trở lại trên đài cao, hắng giọng một cái rồi nói:

- Kết quả của cuộc so tài đợt một đã có rồi, tiếp theo đây ta sẽ tuyên bố người có thể đi vào đợt tranh tài thứ hai.

Sa Hách Lạp và những người khác nghe vậy đều mở to hai mắt, khẩn trương nhìn chăm chú vào Y Lệ Y, hy vọng nghe được tên và số dự thi của mình từ trong miệng cô ấy.

Y Lệ Y cao giọng tuyên bố:

- Hạng nhất, tuyển thủ số sáu Sa Hách Lạp, hạng hai, tuyển thủ số mười tám Quả Cương, hạng ba....

Sa Hách Lạp nghe được tên của mình, sửng sốt một chút, há miệng:

- Ta thật sự được đứng nhất rồi...

- Ta là đứng nhất!

Cô chớp mắt một cái, đôi mắt đẹp từ từ sáng lên.

Sau khi Y Lệ Y đọc xong ba mươi tên, có người vui mừng có người thất lạc, còn có người lộ ra vẻ mặt không phục.

Y Lệ Y cao giọng nói:

- Những người được gọi tên, hai giờ chiều đúng giờ tham gia đợt tranh tài thứ hai, đến trễ coi như từ bỏ quyền thi đấu.

Cô nhìn thoáng qua các tuyển thủ dự thi với sắc mặt khác nhau, xoay người chuẩn bị rời đi.

Một tên tuyển thủ bị loại bỏ bất mãn nói:

- Món ta làm ngon như vậy, vì sao không thể lọt vào ba mươi thứ hạng đầu chứ?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đứng lên, nhàn nhạt nói:

- Các ngươi có thể nếm thử món ăn của nhau.

Mỗi vị giám khảo chỉ thưởng thức một ngụm, không ăn hết toàn bộ, nếu không sẽ chết vì bội thực.

Ly Nguyệt liếc nhìn người nọ rồi đi theo đám người Nguyệt Thấm Lan rời đi hiện trường thi đấu.

Sa Hách Lạp ôm lòng tò mò nếm thử món ăn của những tuyển thủ bị loại bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại, không nhịn được bình luận một câu:

- Ta rất ngạc nhiên, tại sao các ngươi lại có thể làm ra thứ khó ăn như vậy chứ?

- ...

Khóe mắt của tuyển thủ bị loại bỏ co giật một cái, nhưng sau khi nếm thử món hầm thập cẩm của thiếu nữ thì đã thua tâm phục khẩu phục.

- Chúng ta có cùng nguyên liệu nấu ăn và gia vị, tại sao làm ra thức ăn lại có sự chênh lệch lớn tới như vậy?

Có người không hiểu hỏi.

Bạn thân đứng bên cạnh nghe vậy lập tức đưa ra ví dụ:

- Đây chính là vấn đề về kỹ thuật, giống như ngươi và ta đều là người có hai mắt một cái miệng, nhưng mà ta lại đẹp trai hơn ngươi.

- ...Cám ơn đã giải thích, nhưng ta rất muốn đánh ngươi một trận.

Người nọ vạch đen đầy đầu nói.

Sau khi nếm thử những món ăn của các tuyển thủ khác, Sa Hách Lạp xoay người rời đi sân khấu, chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, chờ đợi đợt thi thứ hai bắt đầu.

- Đi nơi nào đây?

Cô đi lang thang trên quảng trường Chủ Thành, sau đó đi tới một con đường cách đó không xa.

Cô gái sừng dê không quá quen thuộc Chủ Thành vương quốc Huyền Vũ, chỉ có thể đi xung quanh một chút bằng vào cảm giác của mình.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Bọn họ nấu nướng quá khó ăn, lãng phí nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy.

Sa Hách Lạp líu lưỡi, hiện tại trong miệng vẫn còn mùi vị chua xót và mặn chát..

Cô tiếp tục đi tới trước, nhìn cửa hàng ở hai bên đường, lẩm bẩm:

- Phải tìm chút gì đó bỏ bụng mới được.

Vẫn còn bốn tiếng nữa mới đến hai giờ chiều, một vị đầu bếp tài năng là sẽ không để mình chịu đói bụng.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cô gái sừng dê chợt dừng bước, thấy được Cửa Hàng Bánh Cuốn, trước cửa có rất nhiều người đang xếp hàng.

- Náo nhiệt thế, ở đó bán món gì ngon sao?

Đôi mắt màu xám của Sa Hách Lạp chớp chớp, không khỏi cất bước đi về trước đó.

Khi cô tới gần mới ngửi được một mùi thơm mê người.

Hai mắt của cô sáng lên, không khỏi khen ngợi:

- Thơm quá, đây là món gì thế?

- Bánh cuốn nha.

Một người xếp hàng phía trước thuận miệng trả lời một câu.

- Bánh cuốn ăn ngon không?

Sa Hách Lạp buột miệng hỏi.

Đối phương lập tức nói với lòng tin tràn đầy:

- Đương nhiên, ngươi xem nhiều người xếp hàng như vậy là biết, một hồi ngươi nếm thử đi, tuyệt đối ngày nào cũng muốn ăn.

Trên mặt của Sa Hách Lạp lộ ra thần sắc hồ nghi, suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:

- Vậy ta nếm thử một chút.

Cô rất tò mò, đến tột cùng thì bánh cuốn là mỹ thực gì mà khiến người trước mặt khen lấy khen để như vậy.

Cô gái sừng dê thành thật đứng xếp hàng, mười phút sau trong cửa hàng mới có ghế trống, khi cô đi vào trong thì hương vị của bánh cuốn càng đậm hơn.

Cô bắt chước người khách xếp hàng trước mình gọi hai phần bánh cuốn khác nhau, giao tiền xong cầm thẻ số ngồi xuống, chờ đợi bánh cuốn làm xong bưng lên bàn.

- Ăn quá ngon, nếu không phải tiền lương không đủ thì mỗi ngày ta đều đến đây ăn rồi.

- Ta cũng vậy.

Sa Hách Lạp nghe những thực khách khác nói chuyện, trong lòng càng tò mò mùi vị của món bánh cuốn.

Khi bánh cuốn được bưng lên bàn, nàng không khỏi nuốt nước bọt, cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức.

- Ngao ô ~~~

Cô nhai bánh cuốn, đôi mắt đẹp sáng ngời, giống như phát hiện đại lục mới.

- Tại sao món này lại ăn ngon như vậy?

Sa Hách Lạp kinh ngạc thốt lên, tăng tốc độ nhấm nuốt.

Chưa đến mười phút thì hai đĩa bánh cuốn đã bị nàng xơi gọn, ngay cả nước chấm cũng không còn một giọt.

- Ợ ~~~

Cô gái sừng dê ợ một cái, vuốt ve cái bụng tròn của mình, quyết định bữa tối cũng tới đây lần nữa.

Cô đứng lên nhón chân muốn nhìn phòng bếp, tò mò bánh cuốn làm như thế nào, đáng tiếc ánh mắt đã bị chặn lại, không thể nhìn thấy tình huống bên trong phòng bếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận