Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1354: Ếch Biển



- Rào rào.

Đột nhiên, dưới thuyền truyền đến âm thanh, thu hút sự chú ý của Bách Biến Ma Nữ.

Cô cúi đầu nhìn xuống, bên trên thân thuyền có thêm một con sinh vật, dáng vẻ giống như có đuôi ếch, cao khoảng hai mét, trên người là màu nâu xám.

Tuyết Cơ nhăn mày lại, đây là hung thú biển gì chứ?

Cô do dự một lát, không lên tiếng, nhìn chăm chú vào hung thú biển đang từ từ leo lên kia. Tuyết Có lùi về sau hai bước, thăm dò hung thú biển có thể nhìn thấy mình hay không.

Sau khi thử mấy lần, biết được hung thú biển không thể nhìn thấy mình, thế là cũng yên tâm hơn.

Rào rào~~~

Lúc này, bên trên thân thuyền lại có thêm mấy con hung thú biển, cũng bắt đầu leo lên. Bách Biến Ma Nữ cau mày lại, quay đầu nhìn lại đám người Mậu Đạt vẫn còn đang ngủ say.

Đại Tề đã đi vào buồng nhỏ trên thuyền, căn bản là không có ai túc trực, hoàn toàn không biết gì đối với chuyện đang xảy ra trước mắt.

……..

Tuyết Cơ cau mày lại, nhìn chằm chằm vào mấy con hung thú biển ở trên thân thuyền, sắc mặt cô trở nên nghiêm túc.

Cọt kẹt~

Lỗ tai của Bách Biến Ma Nữ giật giật, xoay người nhanh chóng đi về phía vòng bảo vệ, cúi đầu nhìn xuống thân thuyền, cũng có mấy con hung thú biển loài ếch leo lên trên.

Tốc độ của ếch biển cũng không nhanh, dựa vào bốn chân ở trên móng vuốt để cố định cơ thể. Tuyết Cơ nhìn thấy ếch biển càng ngày càng đến gần, cơ thể không khỏi lùi lại phía sau hai bước.

Phanh!!

Mấy con hung thú biển này bay qua vòng bảo vệ, bò vào boong tàu, con ngươi màu hồng nhìn chằm chằm vào các thành viên của Đội Mạo Hiểm đang ngủ say trên boong thuyền.

- Ta còn muốn ăn mỳ chua cay...

Mậu Đạt lẩm bẩm, mơ hồ không rõ mà nói mớ.

-....

Khoé miệng của Tuyết Cơ giương lên, trong tình huống như thế này mà còn có thể ngủ như chết, tim thật là lớn.

Cô nhìn thấy trên boong thuyền càng ngày càng có nhiều hung thú biển, cắn răng, xoay người đi nhanh về phía Mậu Đạt, nhấc chân lên trực tiếp đạp lên khuôn mặt của hắn.

- A??

Cơ thể Mậu Đạt run lên, đột nhiên mở mắt ra.

Bách Biến Ma Nữ đã tránh ra, nhìn thấy dấu giày trên khuôn mặt của Mậu Đạt, vội vã nín cười.

- Ai?

Mậu Đạt che mặt ngồi dậy, sắc mặt ngạc nhiên không biết.

Chưa đợi hắn làm rõ ràng, hung thú biển trên boong thuyền đã khiến cho tinh thần của hắn khôi phục triệt để.

- Xảy ra chuyện gì?

Mậu Đạt ngạc nhiên hô thành tiếng, sắc mặt đột nhiên nghiêm trọng lại.

- Đội trưởng, sao thế?

Âm thanh mơ hồ liên tiếp vang lên, đội viên ngủ say lần lượt tỉnh lại.

Két~

Ếch biển cử động, mở miệng phun chiếc lưỡi dài đỏ tươi, cuốn về phía người gần nhất. Thành viên của đội Mạo hiểm hớp chớp mắt, biểu tình ngẩn ngơ:

- Không phải là ta đang nằm mơ chứ?

- Ngươi là bị doạ cho ngốc rồi sao?

Cơ thể của Mậu Đạt nhảy lên, một cước đá vào cơ thể của hung thú biển kia.

Két~ Cơ thể của con ếch đó bay ra ngoài, đụng gãy vòng bảo vệ rơi vào trong sương mù.

Có thể một cước đạp bay hung thú biển khoảng hai mét, có thể thấy được sức lực của Mậu Đạt lớn như thế nào. Những người khác đều lấy lại tinh thần, vội vàng xử lý những hung thú biển trên boong thuyền.

Mậu Đạt đen mặt hô lên:

- Tại sao không có ai túc trực? Đại Tề đâu?

- Làm sao thế?

Đại Tề thò đầu ra từ trong khoang thuyền.

Lưỡi dày bao phủ bởi dịch nhờn bắn nhanh mà đến, giống như miệng hút bắt lấy cái đầu trọc của Đại Tề.

- Thứ gì thế?

Cả người Đại Tề nổi lên một tầng da gà, không nhịn được mà rùng mình một cái.

Mậu Đạt một cước giẫm vào đầu lưỡi dài của hung thú biển, tức giận nói:

- Ngươi lại chạy đi ăn vụn làm biếng!!

- Ta...

Đại Tề tự biết mình đuối lý, cũng không quan tâm đến chuyện giải thích, vội vàng giơ tay lấy cái lưỡi trên đầu ra.

Mậu Đạt hét lớn:

- Nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ những con hung thú biển này.

- Vâng!!

Trong lòng của các đội viên rét mướt, biết đội trưởng đã tức giận rồi.

May mà thực lực của những con hung thú biển này không cao, đã được dọn dẹp nhanh chóng, thi thể ném vào trong sương mù. Chỉ là không đợi bọn họ thả lỏng, thì càng nhiều hơn hung thú biển đã leo lên boong thuyền, phun ra những chiếc lưỡi đỏ tươi.

Két~

Sắc mặt của Mậu Đạt khó nhìn, tức giận rống lên một tiếng:

- Không xong là không được.

Động tác của đám người bắt đầu, tiếp tục xử lý những hung thú biển trên boong. Tuyết Cơ trốn ở một bên, đứng ngoài quan sát tất cả.

Cô lo lắng những con hung thú biển này sẽ phá huỷ chiếc thuyền.

Khiến cho cô không có cách nào đến được vùng đất mới, nên mới ra tay đánh thức Mậu Đạt. Nếu không, với mưu đồ và tính toán của bọn họ đối với thành Huyền Vũ, cô sẽ chọn đứng ngoài quan sát.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Mậu Đạt đánh chết hơn một trăm con hung thú biển, máu tươi vung xuống trên boong thuyền, nhiễm đỏ đầu gỗ.

Hô hô hô~~~ Khi con ếch biển cuối cùng bị xử lý, đám người mệt mỏi nằm vật xuống boong thuyền, thở hổn hển từng hơi.

- Mệt chết đi được, cuối cùng cũng đã giết chết hết.

Đại Tề mở miệng, cảm thấy toàn thân đều đau nhức.

- Tại sao lần trước không gặp phải những hung thú biển này?

Ngữ khí của Kha Đa Lạp không hiểu nói. Đại Tề tức giận nói:

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?

Mậu Đạt giơ tay lên, dùng sức vỗ vào đầu của Đại Tề, lớn tiếng nói:

- Ngươi còn mặt mũi để nói sao, để cho ngươi túc trực, ngươi lại chạy đi đâu?

Đại Tề đau đến ngoác mồm, ngượng ngùng nghiêng đầu đi, không dám tranh luận.

- Đêm nay, ngươi túc trực, mãi cho đến ngày mai.

Mậu Đạt tức giận nói.

- Biết rồi.

Đại Tề phiền muộn gật đầu.

Mậu Đạt quay đầu quát:

- Đừng nằm nữa, rửa thuyền trước đi, máu khô rồi thì không dễ rửa.

- Được.

Các đội viện yếu ớt đáp lời, lảo đảo đứng dậy bắt đầu rửa boong thuyền.

Tuyết Cơ vội vàng leo lên vòng bảo vệ, trên boong thuyền toàn là máu, cô đang ẩn thân nên không thể tuỳ tiện đi lại, nếu không sẽ để lại dấu dân làm lộ chính mình.

Mậu Đạt ngồi xuống, giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt hơi đau đớn. Kha Đa Lạp đi về phía trước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mậu Đạt một lúc lâu.

- Nhìn cái gì?

Mậu Đạt trừng mắt liếc một cái.

Kha Đa Lạp cười gượng vài tiếng, nhịn cười nói:

- Đội trưởng, mặt của ngươi bị ai đạp thế?

- Không có ai cả.

Mậu Đạt trừng mắt liếc nhìn Kha Đa Lạp, trong lòng rất phiền muộn. Hắn quét nhìn đám người trên boong thuyền, là ai ôm hận trong lòng đối với hắn?

- Cước chân này thật là ác.

Kha Đa Lạp nhỏ giọng thì thầm một câu.

- Cút, đi giúp đỡ đi.

Mậu Đạt giơ tay lên làm bộ muốn đánh người theo dõi.

- Vâng.

Kha Đa Lạp cười ngây ngô rồi tránh ra.

-....

Tuyết Cơ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, không nhìn thấu Mậu Đạt đang suy nghĩ chuyện gì.

Trong lòng của cô do dự không yên, có nên đi qua hai chiếc thuyền khác để tránh một chút hay không?

- Hừ, thật là biết giả vờ.

Mậu Đạt nhìn về phía Kha Đa Lạp, trong mắt lộ ra lửa giận.

Hắn biết Kha Đa Lạp có ma dược ẩn thân, chắc chắn là do đối phương động chân, không biết vì sao lại bất mãn đối với chính mình.

-??

Tuyết Cơ sửng sốt một chút, dường như đối phương đã hiểu lầm chuyện gì đó.

Khoé môi của cô nhếch lên, hiểu lầm mới tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận