Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1430: Dường Như Không Ngon Bằng Đồ Ăn Của Chúng Ta



Hôm nay, cô mặc một chiếc váy lễ phục màu vàng nhạt, trên đầu gài những trang sức nạm đầy châu báu, hình tượng này mới giống công chúa của vương quốc Hải Đinh.

- Đi chậm một chút.

Mai Đặc quan tâm nói.

Hắn là anh trai của Bạch Sương, lớn hơn cô bốn tuổi, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha và mẹ, em gái chính là người hắn yêu thương nhất.

Bạch Sương có hai anh trai, Mai Đặc là anh hai, anh cả của cô tên là Khải Tân Tư, lớn hơn Bạch Sương mười tuổi, đồng thời cũng là người nghiêm khắc với công chúa nhất.

Trong số những người thuộc vương cung, công chúa sợ nhất Đại vương tử Khải Tân Tư, tiếp theo là Đại ma pháp sư Nguyệt Thấm Di. Mục Lương và đám người Hồ Tiên bước từ trên xe xuống, đầy mặt là ý cười nhìn Bạch Sương chạy tới.

............

- Lại gặp mặt.

Mục Lương ôn hoà nói.

Bạch Sương cười tươi như hoa nói:

- Mục Lương, ta chờ ngươi đã lâu rồi.

- Chờ ta?

Mục Lương kinh ngạc.

Bạch Sương gật đầu nói:

- Đúng vậy, yến hội đã chuẩn bị xong chỉ còn chờ ngươi thôi.

- Nói như vậy, ta đã tới muộn ư?

Mục Lương nhướng mày.

- Sẽ không, thời gian vừa vặn.

Mai Đặc nối tiếp câu chuyện, hắn cất bước đi lên phía trước, ánh mắt hắn chứa đầy ngạc nhiên đánh giá đám người Mục Lương.

Hắn đã biết những chuyện ly kỳ em gái mình vừa trải qua, lúc này khi nhìn đám người Mục Lương mới cảm thấy rất hiếu kỳ, những người này đều đến từ một châu lục khác.

Mai Đặc nhìn Mục Lương, hắn đã bị khí chất trên người anh hấp dẫn.

Sau khi hắn nhìn thấy áo khoác trên người Mục Lương, bỗng nhiên lại sinh ra cảm giác người trước mặt này mới là quý tộc vương thất, còn bản thân hắn lại là dân thường.

Tuy trời đã tối, ánh sáng không tốt lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra áo khoác trên người Mục Lương cực kỳ hoa lệ, cao quý.

Tiên giải thích:

- Khi vào thành, chúng ta bị chậm trễ thời gian, nếu không đã sớm tới nơi từ lâu rồi.

- Làm sao vậy?

Mai Đặc dò hỏi.

Nguyệt Thấm Di nói ngắn gọn nhưng nhiều ý nghĩa:

- Kỵ sĩ bảo vệ cổng thành cố ý làm khó dễ Mục Lương các hạ, không cho xe thú vào thành, còn muốn bọn họ xuống xe đi bộ.

- Cái gì!

Bạch Sương trừng lớn đôi mắt đẹp màu tím.

Cô buồn bực nói:

- Hừ, ta phải lột xuống khôi giáp kỵ sĩ của bọn họ, sau đó nhốt đánh vào địa lao bắt chịu trọng hình.

- Đúng là quá đáng.

Sắc mặt Mai Đặc cũng trở nên khó coi.

Hắn quay sang Mục Lương áy náy nói:

- Các hạ yên tâm, ta sẽ nghiêm trị bọn họ.

………..

Khuôn mặt Mục Lương không chút thay đổi, anh khoát tay, nhắc quá nhiều tới chuyện nhỏ nhặt này sẽ làm mất thân phận.

Bạch Sương vui vẻ nói:

- Mục Lương, chị Hồ Tiên, chị Ly Nguyệt, mau theo ta vào trong, cha và mẹ đang đợi mọi người đó.

- Được.

Mục Lương bình thản đáp.

Mọi người đi theo Bạch Sương đi vào phòng yến hội trong thiên điện, hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Vài người không nắm được tình hình, còn tại thấp giọng đặt câu hỏi:

- Đây là con của quốc vương nào nhỉ?

- Quá đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả Đại vương tử.

Mai Đặc nghe những người khác nói chuyện, trong lòng hắn cũng khá tán thành, người đàn ông trước mắt hắn toát ra khí thế quý tộc, không thể chối cãi.

Bạch Sương đánh giá Mục Lương, nhịn không được khen ngợi:

- Mục Lương, hôm nay ngươi rất đẹp trai!

- Cám ơn.

Mục Lương mỉm cười, những lời khen ngợi anh nhận được hôm nay, đã nhiều hơn những lời khen ngợi anh nhận được trong suốt một năm qua.

- Nếu đem ra so sánh, chỉ sợ lễ phục của cha ta cũng không lộng lẫy bằng ngươi.

Bạch Sương nhỏ giọng nói.

Nghe vậy Hồ Tiên liếc mắt nhìn anh một cái, đây là hiệu quả cô mong muốn nha.

Mai Đặc vẫn đánh giá Mục Lương như trước, càng lúc hắn càng phát hiện ra mình nhìn không thấu thanh niên này, chẳng lẽ người đàn ông này đúng là cường giả cấp thánh?

Mọi người xuyên qua một mảnh hoa viên, mới tới được phòng yến hội trong thiên điện.

Cửa thiên điện, quốc vương và vương hậu đang sóng vai đứng, Khải Tân Tư đứng phía sau hai người bọn họ, hắn cũng đang đánh giá đám người Mục Lương.

- Cha, mẹ, Mục Lương đến rồi.

Bạch Sương hưng phấn nói.

- Đã để các hạ đợi lâu.

Mục Lương khẽ nhếch khóe miệng, trên mặt lộ vẻ xin lỗi.

- Đâu có, các hạ tới vừa kịp lúc mà.

Quốc vương cười ha ha.

Mặc dù trên mặt lão nở nụ cười nhưng trong lòng lại nghiêm nghị, bởi vì lão nhìn không thấu Mục Lương, chuyện này khiến hắn không dám khinh thường người trước mặt.

Nhất là bộ quần áo Mục Lương đang mặc trên người, người sáng suốt đều nhìn ra được, bộ trang phục kia còn quý giá hơn trang phục trên người lão, những hình thêu tỉ mỉ, còn lớp vải sáng bóng nhìn rất đắt tiền kia nữa, bất cứ nơi nào cũng lộ ra vẻ trang trọng, giàu sang.

- Đừng đứng ở bên ngoài nữa, mau vào đi.

Hai mắt vương hậu lóe sáng, bà đang nhìn chằm chằm vào Mục Lương, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Bà đưa mắt nhìn Mục Lương, lại đưa mắt nhìn quốc vương bên cạnh, không hiểu sao bà lại cảm thấy Mục Lương này mới giống quốc vương.

Bạch Sương vội vàng thúc giục:

- Đúng, Mục Lương mau vào đi thôi.

- Được.

Anh cười gật đầu, anh dẫn theo đám người Ly Nguyệt và Hồ Tiên đi vào thiên điện.

Mục Lương đi vào thiên điện, được Bạch Sương dẫn tới vị trí đầu tiên ở bên tay trái, mà quốc vương và vương hậu ngồi ở vị trí trung tâm, người ngối vị trí đầu tiên bên tay phải chính là Khải Tân Tư, Mai Đặc ngồi ở vị trí thứ hai.

Hồ Tiên ngồi ở bên cạnh Mục Lương, Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na đứng phía sau anh.

Trước mặt mọi người là một cái bàn ăn dài tới năm mét, bên trên bày đầy đồ ăn, có thịt nướng, canh nóng, rau xanh, vân vân.

Ly Nguyệt đánh giá đồ ăn trên bàn, ngửi hương vị, trong lòng chẳng có chút hứng thú muốn ăn nào.

- Dường như không ngon bằng đồ ăn của chúng ta.

Diêu Nhi nhỏ giọng nói.

- Ừm không bằng.

Vân Hân gật đầu đồng ý.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, ngoại trừ Mục Lương và Hồ Tiên, những người khác đều không nghe thấy.

Mục Lương nhìn một miếng thịt đặt trên bàn ăn, anh cũng chẳng có cảm giác thèm ăn, quá nhiều dầu mỡ, thoạt nhìn đã thấy không ngon rồi.

Quốc vương bưng chén rượu lên trước mặt, ra hiệu:

- Mục Lương các hạ, hoan nghênh ngươi tới thành Tát Luận của vương quốc Hải Đinh.

Mục Lương cũng bưng chén rượu lên, ra hiệu với quốc vương, sau đó uống cạn rượu trong chén.

Hồ Tiên nhìn chén rượu đục ngầu, hơi nhăn mày một cái.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Mục Lương. Sau khi anh uống cạn chén rượu, gương mặt vẫn không có chút biểu tình nào, trong lòng không còn nghi ngờ gì nữa, cô cũng ngửa mặt uống cạn rượu trong chén.

-...

Rượu vừa vào miệng, cô gái tai hồ ly đã hối hận, trong miệng cô đầy mùi tanh, loại rượu này có mùi vị rất kỳ quái.

- Khụ khụ…

Cô ho nhẹ vài tiếng, cố gắng khống chế không để gương mặt mình thay đổi. Đúng là từ giàu trở thành nghèo quá khó khăn.

Nguyệt Thấm Di ở đối diện nhìn thấy một màn này, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Cô đã được uống rượu của thành Huyền Vũ, cũng uống được uống rượu của tiệc tối, tự nhiên biết loại này ngon loại nào dở, Hồ Tiên chỉ ho hai tiếng đã rất tốt rồi.

- Tại sao vậy? Các hạ không uống được rượu ư?

Vương hậu quan tâm hỏi.

Hồ Tiên vội vàng gật đầu, giải thích. - Đúng vậy, ta rất ít uống.

- Đã vậy, các hạ uống trà đi.

Vương hậu quan tâm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận