Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1130: Nếm Thử Chút Cơm Quân Doanh



- Đi qua khu ghép trang bị.

Mục Lương nâng cằm.

- Vâng, thành chủ đại nhân đi bên này.

Lê Nhã cung kính ra hiệu.

Mọi người lại tiếp tục đi sâu vào bên trong khu xưởng, xuyên qua một hành lang dài và rộng, đến khu ghép trang bị khôi giáp.

Nơi này có trên năm mươi nhân viên công tác, bốn mươi người trong đó phụ trách công tác lắp ghép khôi giáp, mười người còn lại phụ trách khuân vác khôi giáp đã lắp ráp tốt, đưa vào kho hàng bên cạnh để lưu trữ.

Mục Lương nhìn một hồi, nghiêng đầu nói:

- Đi tìm mấy con kiến thợ đến, để chúng nó phụ trách công tác khuân vác, những người còn dư lại thì điều qua khu cắt gọt và khu xử lý tài liệu đi.

Kiến thợ có khí lực lớn hơn, chúng hoàn toàn có thể đảm nhiệm công tác khuân vác, còn có thể tiết kiệm được người.

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã gật đầu.

Mục Lương đi về phía trước, tới trước một bộ khôi giáp đã lắp ghép xong xuôi, anh đưa tay kiểm tra chất lượng khôi giáp.

- Cần quấn thêm một vòng tơ nhện vào những vị trí nối.

Anh đưa tay lay khôi giáp một cái, phát hiện nó hơi lỏng.

- Vâng, chuyện này ta sẽ nhắc ngay.

Lê Nhã cả kinh, cô xoay người bước nhanh về hướng nhân viên công tác. Mục Lương nhìn chăm chú vào bộ dáng cô truyền mệnh lệnh, cảm thấy hài lòng gật đầu, bình luận:

- Coi như không tồi.

- Thích ư?

Nguyệt Thấm Lan như cười như không nhìn Mục Lương.

Cô cong lên khóe môi, trêu ghẹo anh:

- Nếu thích, buổi tối ta giúp ngươi buộc cô ấy đến phòng ngươi.

Mục Lương mỉm cười, anh đưa tay lên gõ trán người phụ nữ tao nhã, buồn cười nói:

- Ngươi nói bậy cái gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan hếch mặt lên, hừ nhẹ một tiếng không nói lời nào.

- Buổi tối ngươi tới đi!

Mục Lương nhẹ giọng nói một câu.

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt, từ khuôn mặt đến hai tai cô đều đỏ ửng lên.

Cô ném qua một tia xem thường, thì thầm:

- Ta mới không đi đâu….

…….

- Cung tiễn thành chủ đại nhân.

Bên ngoài xưởng khôi giáp, Lê Nhã cung kính hành lễ, nhìn theo Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan rời khỏi xưởng, bước lên thùng xe.

- Đại nhân, hiện tại chúng ta quay về khu Trung Ương sao?

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn hỏi.

Anh suy nghĩ một chút sau đó ôn hòa cười nói:

- Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta trực tiếp tới quân doanh đi. Hôm nay, ta mang hai người các ngươi nếm thử chút cơm quân doanh.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan cười khanh khách gật đầu, cô dùng động tác nhẹ nhàng đóng cửa thùng xe lại.

- Lại nói, ta còn chưa được ăn thức ăn quân doanh đâu!

Nguyệt Thấm Lan cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói.

- Hy vọng có thể khiến ngươi vừa lòng.

Mục Lương khẽ cười nói.

Nguyệt Thấm Lan tươi rói mặt mày, cô nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Mục Lương. Xe ngựa chạy ra nội thành, bắt đầu chạy trên con đường ra ngoại thành.

Tốc độ Sói Mặt Trăng còn nhanh hơn vài lần so với Lợn Tám Răng Nanh. Hiện giờ, nó đang chạy với tốc độ cao nhất, khiến cho thùng xe lắc lư qua lại.

Mục Lương mở cửa sổ, anh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều người đang gieo trồng rau xanh phía xa xa. Lĩnh Vực Tinh Thần có thể bao phủ tới tận đây.

Nếu lại đi xa thêm một đoạn nữa, Lĩnh Vực Tinh Thần cũng không có cách nào bao phủ được, cho nên những khu vực đó không thích hợp gieo trồng cây xanh. Nếu Trà Thụ Tinh Thần tiến hóa đến cấp mười một, Lĩnh Vực Tinh Thần sẽ bao trùm được phạm vi lớn hơn rất nhiều so với bây giờ.

- Bọn họ đang gieo trồng mầm khoai lang và ngô.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

Mục Lương gật đầu hỏi:

- Ừm, những mầm Măng Cụt Bom đã cao hơn chưa chưa?

- Đương nhiên, suốt đêm qua ta đã đặt chúng ở dưới tán cây Trà Thụ Tinh Thần rồi, Linh Nhi còn giúp ta chăm sóc chúng.

Nguyệt Thấm Lan trong trẻo nói.

Tinh Linh Tinh Thần là sinh linh do Trà Thụ Tinh Thần tạo nên, tự nhiên cũng có thể sử dụng năng lực của Trà Thụ Tinh Thần.

- Linh Nhi không nghịch ngợm gây sự chứ?

Khóe môi Mục Lương nhếch lên nụ cười yếu ớt.

- Không có, con bé rất ngoan.

Nguyệt Thấm Lan ôn hoà nói tiếp:

- Măng Cụt Bom đều được trồng ở Nội thành, ngăn cách với Vườn Trái Cây, Vườn Cây Cao Su, còn có Sói Mặt Trăng Vương canh gác.

Giống Cây Cao Su, Măng Cụt Bom, và những loại dược thảo trân quý khác, đều được trồng ở Nội thành.

- Ừm, sau khi Măng Cụt Bom thành thục, phải cẩn thận lưu trữ.

Mục Lương nâng tay vòng qua eo nhỏ của người phụ nữ tao nhã.

- Ta đã biết.

Nguyệt Thấm Lan nheo con ngươi xanh nước biển.

Nếu bảo quản không cẩn thận, chỉ cần một quả Măng Cụt Bom bị rò rỉ nước trái cây ra ngoài, sẽ khiến chúng liên tiếp nổ mạnh, khiến cả kho hàng chứa Măng Cụt Bom bị phá huỷ.

Vì thế, kho hàng chứa Măng Cụt Bom, đều chất đống những bình chữa cháy, cùng với các loại đồ bảo hộ khác nhau, để dự phòng cho những tình huống bất ngờ.

Gần một giờ sau, Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa đã đến gần quân doanh.

Trên cửa lớn ngoài quân doanh, Thành Phòng Quân hô lớn một tiếng:

- Là xe ngựa của thành chủ đại nhân!

Trên tường vây cao ngất, Thành Phòng Quân đang tuần tra đã nhìn thấy xe ngựa do Sói Mặt Trăng kéo.

- Có cản lại để kiểm tra không?

Có tân binh tuần tra hỏi.

- Tra cái rắm.

Lão Băng tức giận vỗ lên đầu tân binh kia một cái, khiển trách:

- Ngươi cũng dám tra xe ngựa của thành chủ đại nhân?

- Ách...

Tân binh kia tinh thần chấn động, vội vàng đứng thẳng lưng lên.

- Mở cửa nhanh!

- Ầm vang…

Sau khi Thành Phòng Quân hô lớn một tiếng, cửa lớn của quân doanh lập tức mở ra. Sói Mặt Trăng kéo xe ngựa đi vào bên trong quân doanh, chạy tới lầu tổng hợp.

- Bây giờ, chắc đang là giờ nghỉ trưa ăn cơm.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng nói.

- Vậy ăn cơm trước đi.

Mục Lương không thèm để ý nói.

Tiểu hầu gái mở cửa thùng xe, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan một trước một sau bước xuống xe.

- Thành chủ đại nhân!

Thái Căn bước nhanh ra nghênh đón, hắn nâng tay lên cung kính chào theo nghi thức quân đội. Hắn là người đầu tiên đảm nhiệm vị trí trợ lý cho Cầm Vũ, chức vụ không thấp hơn Lôi Đức Lợi Sâm.

- Cầm Vũ đâu?

Mục Lương thuận miệng hỏi.

- Phó tư lệnh đi chọn lựa người tham gia vào kỵ binh, rất nhanh sẽ trở lại.

Thái Căn cung kính nói.

- Ừm, bảo cô ấy sau khi trở về thì đến căn tin của quân doanh tìm ta.

Mục Lương dặn dò một tiếng, sau đó đi về hướng lầu tổng hợp.

Căn tin quân doanh ở trên lầu hai và lầu ba của lầu tổng hợp.

- Căn tin?

Thái Căn sửng sốt, thành chủ đại nhân muốn dùng cơm ở căn tin ư?

- Không nghe rõ sao?

Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn Thái Căn.

Cô nhớ rõ hắn, lúc trước hắn và bách biến ma nữ là hai tên trộm bị Kỳ Nhông Ba Màu bắt lại. Thái Căn phục hồi lại tinh thần, hắn vội vàng nâng tay lên cung kính hành lễ:

- Tuân mệnh!

Lúc này, Nguyệt Thấm Lan mới xoay người đuổi theo Mục Lương.

Hai người đi vào lầu tổng hợp, bên cạnh họ còn có bốn hộ vệ Trung Ương, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, có vài tân binh còn không nhận ra Mục Lương.

- Bọn họ là ai vậy?

- Ta không biết, nhưng thoạt nhìn bộ dáng không tốt chút nào.

- Các ngươi mắt mù à? Thành chủ đại nhân mà cũng không biết?

Một lão binh tức giận quát.

Thành chủ đại nhân?

- Tham kiến thành chủ đại nhân!

Trong lầu một của lầu tổng hợp, tất cả Thành Phòng Quân đều dừng lại, cực kỳ cung kính cúi chào Mục Lương.

- Ừm, tản ra đi.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Vâng.

Trong lòng nhóm Thành Phòng Quân đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận