Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1652: Thuốc Đại Bổ

(P/s: Mọi người đoán xem là thuốc gì? Đoán đúng, để lại cmt bình sẽ tặng thêm 1 chương vào ngày mai nha)

Vưu Phi Nhi đi chân trần, trong ngực còn ôm một cái bình lưu ly.

Cô biết hôm nay là lễ tình nhân, cho nên mang theo lễ vật chuẩn bị đưa cho Mục Lương, nhưng Vệ Ấu Lan lại nói rằng Mục Lương vẫn còn ở bên trong phòng làm việc.

Tay của Nguyệt Thấm Lan run một cái, cô vội vàng xoay người che lại cốt bánh rồi nói qua chủ đề khác:

- Phi Nhi, tại sao ngươi lại tới phòng bếp?

- Ta tới tặng quà cho Mục Lương nha.

Vưu Phi Nhi ra hiệu bình lưu ly trong tay.

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi:

- Quà ngươi chuẩn bị là cái gì?

- Một loại ma dược mới.

Vưu Phi Nhi bày ra bình lưu ly ở trong ngực, bên trong bình có chứa một loại bột màu hồng.

- Nó dùng để trị liệu cái gì?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

Dùng ma dược để làm quà tặng lễ tình nhân, đây là lần đầu tiên cô gặp được chuyện này.

Vưu Phi Nhi hồn nhiên nói:

- Ta vẫn không rõ lắm, chỉ là sau khi ăn vào sẽ mặt sẽ đỏ lên và tim đập nhanh hơn một chút, thích hợp ăn khi không có tinh thần.

Loại ma dược màu hồng này là cô và Y Xà bất ngờ làm ra, bên trong bỏ thêm rất nhiều loại thảo dược gia tăng khí huyết.

Khi Y Xà biết cô muốn đưa ma dược này cho Mục Lương thì ánh mắt trở nên rất cổ quái, cô ta nói ma dược này là thứ đại bổ đối với đàn ông, ăn xong cần phải phát tiết mới được.

Vưu Phi Nhi không hiểu, cô chỉ biết ma dược màu hồng đối với đàn ông là đại bổ, cho nên mới muốn tặng cho Mục Lương.

- Ra là vậy…

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt đẹp.

Tiểu Mật đột nhiên đưa ra ý tưởng của mình:

- Đại nhân Thấm Lan, nếu như ma dược này không có hại thì chúng ta có thể thêm một chút vào kem tươi để nhuộm thành màu hồng, như vậy bánh kem nhất định sẽ rất đẹp.

- Ý kiến hay.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan sáng lên.

Cô nhìn về phía cô gái cột tóc hai chùm, thành khẩn nói:

- Phi Nhi, ta có thể mượn một chút ma dược không?

- Được chứ, ta có rất nhiều.

Vưu Phi Nhi phóng khoáng nói.

- Quá tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan tiếp nhận bình lưu ly trong tay Vưu Phi Nhi, dùng muỗng múc một ít rồi đổ vào trong kem tươi, tiếp tục khuấy đều.

Sau khi khuấy đều, kem tươi thật sự đã biến thành màu hồng, nhìn rất đẹp mắt.

- Thật xinh đẹp.

Tiểu Mật khen ngợi.

Nguyệt Thấm Lan rất hài lòng, xoay người lại nói:

- Phi Nhi à, buổi tối lại tới, khi đó chắc Mục Lương đã đi ra rồi.

- Được thôi.

Vưu Phi Nhi mếu máo rời đi.

Tiểu Mật nhắc nhở:

- Đại nhân, có thể bắt đầu trang trí bánh kem rồi.

- Vậy làm thôi.

Dưới sự hướng dẫn của tiểu hầu gái, Nguyệt Thấm Lan cầm kem tươi màu hồng phết đều lên cốt bánh, cuối cùng là đặt những miếng trái cây đã cắt lên trên.

Hai mười phút sau, một cái bánh kem xiêu xiêu vẹo vẹo ra lò.

- Hình như nhìn không đẹp cho lắm.

Nguyệt Thấm Lan hơi cau mày nhìn tác phẩm của mình.

Tiểu Mật yên lặng một chút, cuối cùng nhắm mắt nói:

- Như vậy đã rất khá rồi, dù sao thì đây là lần đầu tiên làm, chắc chắn thành chủ đại nhân sẽ thích.

- Vậy cứ thế đi.

Nguyệt Thấm Lan thở phào một hơi rồi đặt con dao lưu ly xuống bàn.

- Bây giờ cần phải giữ bánh trong tủ lạnh, nếu không thì nó sẽ tan chảy.

Tiểu Mật nói rồi bưng bánh kem lên, cẩn thận bỏ vào trong tủ lạnh.

Trước khi rời đi, Nguyệt Thấm Lan dặn dò:

- Nhớ kỹ, đừng cho ai đụng vào nó, chờ Mục Lương đi ra thì nhớ nhắc ta đưa bánh kem.

- Vâng.

Tiểu Mật ngoan ngoãn đáp.

…………

- A ha~

Bên trong phòng làm việc, Mục Lương thả con búp bê lưu ly cuối cùng xuống bàn rồi đứng lên chậm rãi vươn vai duỗi eo.

Anh nhìn một loạt búp bê lưu ly trên bàn làm việc, cảm thán một câu:

- Bận rộn hai ngày, cuối cùng cũng làm xong rồi.

Trên bàn làm việc bày một loạt búp bê đứng yên, cơ thể của chúng đều là nửa trong suốt, trong đầu được khảm Linh khí không gian.

Mỗi con búp bê có kích cỡ khoảng một nắm tay, trông rất đáng yêu, tất cả đều có đặc sắc riêng, tương ứng với khí chất và dáng vẻ của từng cô gái.

Ví dụ như búp bê tặng cho Nguyệt Thấm Lan sẽ có mái tóc màu xanh nước biển, hơn nữa được búi lại gọn gàng ở sau đầu, lộ ra khí chất đoan trang và ưu nhã.

Lại ví dụ như búp bê đưa cho Hồ Tiên sẽ có tám chiếc đuôi hồ ly đặc trưng và lộ ra khí chất yêu mị.

Búp bê đưa cho Mễ Nặc dễ thấy nhất là lỗ tai thỏ và lúm đồng tiền đáng yêu.

Búp bê đưa cho Ly Nguyệt có đặc điểm là mái tóc dài màu bạc, sau lưng còn có một cây trường cung.

- Chắc mọi người sẽ thích.

Mục Lương lẩm bẩm một câu.

Anh dùng lưu ly chế tạo từng cái hộp, bên trong trải một tầng tơ nhện mềm mại rồi đặt búp bê vào.

Thế giới này không có giấy rơm để lót hộp, Mục Lương thay thế bằng tơ nhện, hiệu quả không thua kém chút nào.

Mục Lương đóng hộp lại và lấy dây lụa để thắt nơ trên hộp, sau đó dùng bút chì viết tên các cô gái lên trên dây lụa.

- Năm giờ rồi.

Anh giơ tay lên, kim đồng hồ kim đang chỉ vào con số năm.

Mục Lương vung tay lên, thu hồi hộp trên mặt bàn rồi xoay người rời đi phòng làm việc.

- A, thành chủ đại nhân đi ra rồi.

Bên ngoài phòng làm việc, Thanh Vụ vẫn luôn canh chừng vui mừng lên tiếng.

- Vui vẻ như vậy sao?

Mục Lương cười nói.

Gương mặt xinh đẹp của Thanh Vụ ửng hồng, lắp bắp nói:

- Đại nhân còn không đi ra thì đại nhân Thấm Lan và những người khác sắp chờ không được nữa.

Mục Lương hơi nhướng mày, kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

Thanh Tuyết giải thích:

- Bởi vì hôm nay là lễ tình nhân nha, tất cả mọi người đều chuẩn bị quà tặng cho ngài.

- Mọi người đều chuẩn bị quà cho ta sao?

Mục Lương sửng sốt một chút, sau đó khóe môi lập tức giương lên.

- Đúng vậy.

Thanh Vụ vội vàng gật đầu.

- Vậy ngươi có chuẩn bị quà cho ta không?

Mục Lương trêu chọc một câu.

- Đại nhân, ta chỉ là hầu gái, làm sao có thể chuẩn bị quà ngày lễ tình nhân cho ngài được.

Thanh Vụ nói rồi cúi đầu xuống, vành tai đỏ bừng.

Mục Lương cười một tiếng, xoa đầu tiểu hầu gái.

- Ta đi thư phòng một lúc, khi nào ăn tối thì gọi ta.

Anh bỏ lại một câu rồi cất bước đi thư phòng.

- Vâng.

Thanh Vụ vội vàng lên tiếng.

Sau khi Mục Lương rời đi không lâu thì các cô gái lục tục trở về, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Thanh Vụ là hỏi Mục Lương ra khỏi phòng làm chưa.

Thanh Vụ thành thật đáp:

- Thành chủ đại nhân đã đi ra ngoài rồi, hiện tại đang ở trong thư phòng.

Các cô gái nghe vậy thì nhìn nhau.

- Ai đi trước đây?

Nguyệt Thấm Lan hỏi.

- Chị Thấm Lan, ngươi đi trước.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan hơi né tránh, cô nói dối không chớp mắt:

- Ta còn chưa chuẩn bị xong.

- Vậy thì Ly Nguyệt đi trước đi.

Hồ Tiên nhìn về phía cô gái tóc bạc.

- Các ngươi đi trước tiên đi.

Ly Nguyệt khẽ lắc đầu.

Hồ Tiên nín cười, trêu ghẹo nói:

- Lúc Mục Lương không đi ra thì tất cả mọi người đều nôn nóng, tại sao bây giờ hắn đi ra rồi thì không ai dám đến gặp?

- Vậy thì chị Hồ Tiên đi trước đi.

Mễ Nặc hoạt bát nói.

- Lễ vật của ta còn đang trên đường tới đây.

Hồ Tiên nhún vai.

Ma thú mà cô mua vẫn còn đang ở trên đường, nửa giờ sau mới có thể đến khu Trung Ương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận