Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 329: Thành Huyền Vũ Không Có Nô Lệ

Có nô lệ nghi ngờ hỏi:
- Thành Chủ Đại Nhân của các ngươi tốt bụng như vậy sao?
Không phải bọn họ không tin có người tốt như vậy mà là vì ở chốn 'địa ngục' quá lâu, trong lòng thật sự quá nhạy cảm.
- Các ngươi muốn rời đi?
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh mở miệng hỏi.
Con mắt màu xanh nước biển của cô nhìn quanh mọi người tại đây, giọng lạnh nhạt nói:
- Muốn rời đi có thể nói một tiếng, ta phái người tiễn các ngươi xuống phía dưới.
- Cái này...
Các nô lệ hai mặt nhìn nhau, lại không ai bước ra một bước.
- Chúng ta sẽ không bắt buộc các ngươi, nếu như cảm thấy chúng ta sẽ làm hại các ngươi, vậy thì các ngươi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nguyệt Thấm Lan liếc đám người, như đang nói các ngươi đã không còn gì để bị lừa.
- Cái này...
Ba Nô nhếch miệng, đây là lời thật lòng.
- Thành Chủ Đại Nhân thu nhận các ngươi, nguyện ý ở lại thì có thể ở lại.
Nguyệt Thấm Lan khoanh tay trước ngực, ưu nhã nói:
- Các ngươi có thể ở trong thành tìm việc làm, kiếm điểm cống hiến nuôi sống bản thân.
- Không phải coi chúng ta là nô lệ sao?
Hách Căn khẩn trương hỏi.
- Thành Huyền Vũ không có nô lệ.
Nguyệt Thấm Lan lắc đầu.
Lời này không phải cô nói, là nguyên văn của Mục Lương.
Liên quan tới tình hình của người của Thành Bách Lý, Ny Cát Sa và Ngải Lỵ Na đã thám thính rõ ràng, cũng báo cáo lại cho anh.
Thành Bách Lý là thành nhỏ có chế độ nô lệ, những người bị vứt bỏ này đều là nô lệ.
- Cha, chị gái xinh đẹp là người tốt, cũng sẽ không gạt chúng ta.
Ba Phù kéo tay của cha mình.
- Ừm.
Ba Nô nhếch miệng, trong lòng hắn rất cảm kích Thành Huyền Vũ.
Nếu như không phải Man Thú Hoang Cổ đột nhiên xuất hiện, bọn họ đã bị thú triều giết mất, cũng không còn cơ hội tiếp tục đứng ở chỗ này.
Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn Ba Phù, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, sắc mặt hoà hoãn lại, cô lạnh nhạt ưu nhã nói:
- Muốn ở lại, hãy đi theo ta đi, không muốn ở lại, khi trời tối sẽ để các ngươi xuống phía dưới.
- Cha, chúng ta mau đi theo đi.
Ba Phù lôi tay cha mình đi về phía Nguyệt Chủ.
Ba Nô có hơi chút do dự, mặc cho lấy con gái lôi kéo hắn đi về phía trước, hắn quay đầu liếc nhìn bạn thân.
Bước chân của Hách Căn do dự, nhìn quanh một vòng khu đất trống, đường phố sạch sẽ đập vào tầm mắt.
Hắn quyết định, cho dù tiếp tục làm nô lệ, ở chỗ này cũng sẽ không tệ hơn so với Thành Bách Lý, nên Hách Căn cũng bước nhanh đuổi kịp bạn thân của mình.
Có người đi trước, sẽ có người làm theo, vì vậy các nô lệ, tầng tầng lớp lớp đều đi theo Nguyệt Thấm Lan.
Trình Mâu nghiêm mặt, vung tay lên, trầm giọng nói:
- Đi theo giữ gìn trật tự đi.
Nguyệt Thấm Lan đi về hướng Đường Ất Thứ Ba, đa số nhà ở nơi đó đều bỏ trống....
Phía sau cô có gần 400 nô lệ, còn có Tuần Vệ đi theo phụ trách giữ gìn trật tự.
Mười phút sau, cô dừng bước lại, trước mặt chính là Đường Ất Thứ Ba.
- Muốn ở chung với nhau thì nói trước, là người một nhà cũng nói trước với ta.
Nguyệt Thấm Lan cầm trong tay một xấp giấy, còn có bút than chuẩn bị đăng ký.
- Ta, ta và cha ở chung với nhau.
Ba Phù vội vã giơ tay lên.
- Tên, tuổi, quê ở đâu?
Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi.
- Ta tên Ba Phù, đây là cha ta, tên là Ba Nô, hiện tại ta mười bốn tuổi, còn cha ta năm nay 37 tuổi, quê cũ ở bộ lạc Hoắc Đạt.
Ba Phù ăn nói lưu loát, ngây thơ dễ thương.
- Được rồi, các ngươi có thể ở căn số 2, tòa 4, Đường Ất Thứ Ba.
Nguyệt Thấm Lan nhanh chóng chép lại thông tin.
- Căn số 2, tòa 4, Đường Ất Thứ Ba...
Ba Nô thuật lại một lần, chăm chú nhớ lại.
- Căn số 2, tòa 4, Đường Ất Thứ Ba, sang bên này.
Tuần Vệ giúp đỡ lên tiếng, đi trước dẫn đường.
Ba Nô vội vàng dắt con gái đuổi theo, trong lòng rất kích động.
- Chính là chỗ này, căn số 2, tòa 4, các ngươi lên đi, chìa khoá ở trên cửa.
Tuần Vệquay đầu liếc nhìn đoàn nô lệ ở phía xa.
Hắn chỉ có thể hướng dẫn đơn giản như vậy, phải mau trở về, chỉ dẫn cho gia đình tiếp theo.
- Được, cảm ơn.
Ba Nô hơi khom lưng.
Hắn hoàn toàn là làm theo bản năng, đây là thói quen ở Thành Bách Lý, nhưng Tuần Vệ đã đi khỏi, không nhận một lễ này.
Ba Nô kéo con gái lên lầu, tìm được cửa phòng mà tuần vệ chỉ, trên cửa viết hai chữ nhỏ 'Số 2'.
- Cùm cụp !
- Cha, chìa khoá ở chỗ này.
Ba Phù tìm được chìa khóa trên tay nắm cửa, đưa cho cha.
Ba Nô nhận chìa khoá, tay có chút run rẩy, đâm ba cái qua lại, mới thành công mở được cửa nhà.
Đẩy cửa nhà ra, đây là căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, một bếp, một phòng vệ sinh, ngoại trừ bếp lò là cố định, đồ dùng khác trong nhà đều không có.
- Cha, căn nhà này thật rộng.
Đôi mắt xám tím của Ba Phù tỏa sáng lấp lánh, hưng phấn đi lại trong phòng.
- Cái này, tốt quá đi mất.
Ba Nô há hốc miệng, nhìn bức tường bằng phẳng đến xuất thần.
- Cha, sau này chúng ta sẽ sinh sống ở nơi này sao?
Ba Phù lôi kéo tay của cha mình, cô cười đến ửng đỏ cả mặt, đây là quá hưng phấn kích động.
- ... Đại khái là vậy!
Ba Nô không quá xác định nói.
Nếu như có thể tìm được công việc ở Thành Huyền Vũ, vậy thì ở lại cũng được.
Thành Huyền Vũ, Đường Ất Thứ Ba.
Nhà lầu ở đây vốn đang vắng vẻ, lúc này đều đã chật cứng người.
Căn số 4, tòa 4, Đường Ất Thứ Ba.
Ba Phù lôi kéo tay áo của Ba Nô, khuyên nói:
- Cha, ngươi nghỉ ngơi nữa một ngày đi! Tương thế của ngươi mới tốt lên thôi.
Hai người đã đến Thành Huyền Vũ được hai ngày.
Bí dược chữa thương đã phát huy tác dụng, trên mặt của Ba Nô chỉ còn hai vết sẹo đang kết vảy.
- Thương thế của ta đã khỏi rồi, không cần lo lắng.
Ba Nô vỗ đầu con gái.
Trong mắt hắn có một tia không nỡ, từ nhỏ con gái đã phải theo hắn chịu khổ, may mắn cuộc sống hiện tại đã có hy vọng.
Hai người ở Thành Huyền Vũ được hai ngày, đã triệt để thích nghi nơi đây.
Ngoài cửa sổ không có bão cát thổi ngày đêm không nghỉ, cũng không có tiếng gào thét ghê tởm, toàn bộ đều rất tốt.
- Cha, sắc mặt ngươi vẫn còn rất tái nhợt.
Ba Phù nghiêm túc nói.
Bây giờ trông cô gái hoạt bát nhanh nhẹn hơn nhiều, tuy vẫn mặc quần áo cũ rách nát, khuôn mặt nhỏ nhắn lại phá lệ sạch sẽ, con mắt màu tím xám thuần khiết như pha lê.
Sau khi vào Thành Huyền Vũ ở, hai người nghe nói trong thành dùng nước miễn phí, vì thế kích động hơn nửa ngày.
Sau đó, việc đầu tiên Ba Nô làm là đi xếp hàng múc nước, tới tới lui lui chạy năm sáu lần, hoàn thành lần tắm ý nghĩa chân chính đầu tiên trong đời.
- Không có chuyện gì đâu, thực sự đó.
Ba Nô nghiêm túc ngồi xổm người xuống.
Hắn giơ tay nhẹ nhéo nhẹ má của con gái một cái, không có thịt, chỉ còn lại một lớp da.
Trong mắt Ba Nô lóe lên một tia không nỡ, ở Thành Bách Lý mấy năm, mỗi ngày không được ăn no, khiến con gái trở nên gầy guộc, da bọc xương.
Cho nên, hắn muốn tìm được công việc sớm một chút, kiếm nhiều điểm cống hiến, sau đó nuôi con gái cho thật mập mạp trắng trẻo.
- Ta cũng sẽ tìm việc làm, ta có thể giúp Thành Chủ Đại Nhân sửa đường.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ba Phù vô cùng nghiêm túc.
Sống mũi Ba Nô chua xót, cố nén xúc động muốn rơi lệ.
Hắn kéo tay con gái, vết thương trên mười ngón tay của cô gái đã xử lý qua, chỉ là những vết sẹo kia sẽ khó làm mờ.
- Cha, ta có thể mà.
Ba Phù giòn giã nói, gò má gầy gò, má lúm đồng tiền khi cười rộ lên cũng không thấy rõ.
- Thành Huyền Vũ không cần sửa đường.
Ba Nô khàn giọng nói.
Đường phố ở ngoại thành, nơi nào cũng sạch sẽ gọn gàng, đã là một con đường hoàn chỉnh.
- Vậy con sẽ đến quảng trường nhỏ, nơi đó có dán thông bố, có tuyển công nhân.
Ba Phù hơi cố chấp nói.
Cô muốn giúp cha mình chia sẻ áp lực.
Trong lòng Ba Nô bỗng có một tia ấm áp, đưa tay búng cái mũi đáng yêu của con gái:
- Ngươi còn chưa biết chữ mà.
Ba Phù nhếch cái miệng nhỏ nhắn, buồn bã cúi đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận