Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 523: Công Chúa Bạch Tuyết

Nguyệt Thấm Lan đang đọc thông tin nhân viên đăng ký đưa tới, ngước mắt lạnh nhạt hỏi:
- Tân Ny, phỏng vấn vai công chúa Bạch Tuyết à?
- Đúng vậy.
Tân Ny vội vàng gật đầu.
- Cứ thả lỏng, chúng ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi.
Hồ Tiên cười mị hoặc, đuôi cáo đặt lên trên đôi chân, nhẹ nhàng đong đưa.
Khóe miệng của Tân Ny cứng đờ, nghe xong Hồ Tiên nói, cô càng khẩn trương hơn.
- Dáng dấp cũng không tệ.
Âm thanh của Hồ Tiên nhẹ nhàng vang lên bên tai Nguyệt Thấm Lan.
Cô cũng đồng ý gật đầu, nói khẽ:
- Ừ, tướng mạo phù hợp yêu cầu, nhưng phải xem diễn có tốt hay không?
Cô ngước mắt hỏi:
- Đã đọc qua kịch bản chưa?
- Đã đọc qua.
Tân Ny dùng sức gật đầu.
- Vậy thì biểu diễn cho chúng ta xem một đoạn đi.
Hồ Tiên ngoẹo đầu, tay ôm lấy bên mặt, tư thái lười biếng buông lỏng.
- Vâng.
Tân Ny lại lần nữa thở sâu, khiến cho tim đập mau chóng khôi phục bình thường, nhớ lại nội dung trong kịch bản.
Qua một phút.
Tân Ny chuẩn bị kỹ càng, nghiêng người về phía không khí đọc lên lời kịch:
- Chào ngươi, bà lão.
Cô tưởng tượng ra đứng trước mình là hoàng hậu hóa thành một bà lão, đang muốn đưa quả táo cho mình.
Thiếu nữ mái tóc nâu đang diễn đoạn hoàng hậu dùng quả táo có thuốc độc đưa cho công chúa Bạch Tuyết.
Tân Ny dừng lại một chút, bộ dáng giả vờ nghiêm túc lắng nghe.
Một lát sau.
- Bà ơi, cám ơn ngươi.
Cô đưa tay hướng về phía không khí, giống như đang nắm lấy thứ gì.
Tân Ny đưa tay đặt ở bên miệng, há mồm cắn vào một ngụm không khí, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cô ngước mắt nở nụ cười ngây thơ:
- Bà ơi, quả táo rất ngọt...
Nói được một nửa, biểu cảm trên của Tân Ny đọng lại, lập tức ngã xuống mặt đất, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi đóng lại.
- A, rất thú vị.
Hồ Tiên ngồi thẳng cơ thể, con mắt màu đỏ rực tỏa sáng.
- Ta, ta diễn xong rồi.
Tân Ny hai tay chống dưới đất, đứng lên, cắn lấy dưới môi, hai mắt khẩn trương nhìn hai người.
Nguyệt Thấm Lan với Hồ Tiên nhìn nhau, hai người lập tức không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười.
- Rất tốt, ngươi trúng tuyển.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.
- Hả hả hả?
- Có thật không?
Tân Ny có hơi bất ngờ, ngay sau đó con mắt màu nâu trợn tròn, hưng phấn nhảy nhót lên.
Trong lòng Nguyệt Thấm Lan hơi tốt lên, nhẹ nhàng nói:
- Ngày mai, lúc thành Huyền Vũ di động, tới đây tham gia tập luyện.
Hồ Tiên vuốt đuôi cáo nhạy bén, nhẹ nhàng hù dọa một câu:
- Trở về đi, nếu như ngày mai đến trễ, chúng ta sẽ đổi người.
- Sẽ không, ta nhất định có mặt đúng giờ.
Tân Ny dùng sức gật đầu, vẻ kích động lộ rõ trên mặt.
- Đi đi.
Nguyệt Thấm Lan khoát tay áo.
Tân Ny kích động khom lưng hành lễ, quay người chạy ra khỏi căn phòng.
Cô chợt ngừng một lát, tựa như nhớ tới cái gì, quay đầu giọng khổ sở nói:
- Chuyện kia, ta còn có công việc ở Siêu thị...
Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói:
- Ta sẽ cho người xử lý, đồng Huyền Vũ sẽ sớm kết toán cho ngươi.
- Cảm ơn!
Tân Ny triệt để thả lỏng trong lòng, quay người bước nhanh rời đi.
Hồ Tiên vặn vẹo uốn éo cái cổ một cái, duỗi lưng nói:
- Cuối cùng cũng tìm được người đóng vai công chúa, còn thiếu hoàng hậu.
- Còn có 7 người thú với hoàng tử.
Nguyệt Thấm Lan lật xem tư liệu còn lại, còn chưa nhìn thấy có người thú nào tới phỏng vấn.
- Người thú để ta đi tìm.
Hồ Tiên lung lay bảy chiếc đuôi cáo.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nở nụ cười:
- Được.
- Vậy ở đây giao cho ngươi.
Hồ Tiên đứng lên, dáng đi yêu kiều rời khỏi phòng phỏng vấn.
- Thật là khiến người ta nhức đầu.
Nguyệt Thấm Lan đau khổ thở dài, trong lòng lại càng thêm chờ mong kịch bản được biểu diễn trên sân khấu.
Cung điện, Vệ Ấu Lan bưng đĩa đi vào phòng ăn.
- Chào mọi người.
Hồ Tiên bước đi duyên dáng đi vào phòng ăn, con mắt màu đỏ rực tìm chỗ ngồi vào đám người.
- Chị Hồ Tiên, nhanh ngồi đi.
Âm thanh của Mễ Nặc dịu dàng vang lên.
Tiểu hầu gái giúp Hồ Tiên kéo ra chiếc ghế, cho cô ấy ngồi xuống.
- Phi Nhan với Hi Bối Kỳ đâu?
Cô ấy bất ngờ hỏi, Mục Lương mỉm cười nói:
- Hôm nay, máy bay Huyền Vũ sẽ cất cánh, các cô chuẩn bị bay.
Mễ Nặc đặt bát canh bắp trước mặt Hồ Tiên, hồn nhiên nói:
- Họ phải rời đi tầm bốn ngày.
Lần này, máy bay cất cánh, trước bay đến thành Phi Điểu, tiếp theo đi đường vòng đến thành Thánh Dương, thương lượng xây dựng phòng bán vé ở nơi đó, nhưng thật ra là Đại sứ quán thành Huyền Vũ đặt ở thành Thánh Dương.
- Rời đi bốn ngày, vậy chúng ta cũng đã đến thành Tương Lai.
Ngải Lỵ Na húp một muỗng canh ngô, con mắt màu hồng nửa híp, biểu cảm tràn ngập hạnh phúc.
Nếu như không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba ngày sau, thành Huyền Vũ sẽ đến thành Tương Lai.
- Chị ta cũng sắp quay lại rồi.
Mễ Nặc gặm bắp ngô, tai thỏ vui vẻ đung đưa.
Cách thời gian ước định càng gần, cô lại càng chờ mong, sắp đã không kịp chờ đợi muốn hát cho chị mình nghe.
- Dựa theo thời gian ước định, không phải hôm nay thì là ngày mai.
Nguyệt thấm Lan nhẹ nhàng đáp.
- Hì hì... Đợi họ tìm được chúng ta, nhất định sẽ bị Tiểu Huyền Vũ dọa cho la to một tiếng.
Mễ Nặc cười híp cả đoi mắt, tai thỏ càng lắc nhanh hơn.
- Sợ là sẽ phải dọa ngất họ rồi.
Nguyệt Thấm Lan che miệng ưu nhã cười.
Rùa Đen đã biến lớn gấp mười, đã tiến hóa thành Man Thú Hoang Cổ cấp 9, ai có thể giữ bình tĩnh được khi biết điều này?
Hồ Tiên run đôi tai hồ ly cái một, tràn đầy đồng cảm.
Rùa Đen tiến hóa đến 9 cấp, cô đã tốn thời gian thật dài mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Mục Lương dùng giọng ôn hòa hỏi:
- Đúng, chuyện tuyển diễn viên theo kịch bản thế nào rồi?
- Mười hai người, cũng đã chọn được.
Nguyệt thấm Lan dịu dàng nói:
- Bọn hắn đều đến phòng luyện tập ở phố Đinh Thứ Hai. Hôm nay, nhiệm vụ tập luyện buổi sáng của bọn hắn chính là học thuộc tất cả lời kịch, buổi chiều bắt đầu tập luyện lần thứ nhất.
- Ừ, buổi chiều ta đi xem một chút.
Mục Lương gật đầu đáp lại.
- Mục Lương, bên Xưởng Dệt Vải đưa tới nhóm vải bố đầu tiên, nói là vải bình thường.
Ly Nguyệt điềm đạm nói.
- Ở đâu?
Mục Lương dừng lại động tác ăn một lát.
Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp:
- Đã đặt ở phòng làm việc.
- Ừ, ta đã biết.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía chỗ ngồi trống.
Hôm nay, Vưu Phi Nhi lại không tới ăn sáng, là do chưa nghiên cứu ra thuốc nhuộm?
Tiểu Mật đứng bên cạnh anh nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, da thú của Trâu Bốn Sừng cũng đã xử lý xong, ta đặt ở phòng làm việc.
- Ừ.
Mục Lương đáp lại ra hiệu đã biết.
Anh nhớ tới chuyện gì, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan:
- Thấm Lan, dàn nhạc cũng bắt đầu tuyển người.
- Biết, giao cho ta.
Nguyệt Thấm Lan thầm u oán, lại có thêm nhiệm vụ mới.
Thiếu nữ tai thỏ nghe vậy lỗ tai cụp xuống, dàn nhạc bắt đầu tuyển người, mang ý nghĩa cô bắt đầu phải tiếp xúc với nhiều người lạ.
Mục Lương cũng đã nói, muốn cô quản lý ban nhạc.
- Từ từ sẽ quen.
Mục Lương nhìn thấy sự thay đổi của cô gái tai thỏ, đưa tay trấn an, xoa đầu cô.
- Ừ...
Mễ Nặc khôn khéo gật đầu.
Nửa giờ sau, mọi người đều rời đi làm việc của mình.
Mục Lương với Ly Nguyệt đi đến phòng làm việc.
Bên trong thư phòng, thiếu nữ tóc trắng lấy ra khúc vải Xưởng Dệt Vải đưa, đặt ở trên bàn làm việc.
Mục Lương kéo tấm vải lên, tay cảm giác thoải mái hơn rất nhiều so với lần trước, hoa văn vải bố càng thêm tỉ mỉ, có thể tính là vải thường, hài lòng nói:
- Ừ, rất tốt, bảo bên xưởng dành thời gian, ưu tiên làm loại vải này.
- Ừ.
Ly Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận