Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 841: Món Ăn Thật Nhạt Nhẽo, Nước Này Uống Rất Ngon



Ly Nguyệt yên lặng đánh giá những món đồ ăn trên bàn yến hội, cho đến khi cô nhìn thấy những món thịt nhạt nhẽo đang nằm trên đó, thầm nhủ một tiếng quả nhiên là vậy.

Cô đi lên phía trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Thành chủ các hạ, thành chủ của chúng ta cũng cố ý chuẩn bị đồ ăn ngon của thành Huyền Vũ, hy vọng các ngươi sẽ thích.

Vân Hân mở ra hộp cơm trong tay, lấy ra từng món đồ ăn ngon rực rỡ sắc màu, đặt tất cả chúng lên bàn yến hội.

Những món đồ ăn này phần lớn đều được chế biến từ rau xanh ví dụ như có bắp cải xào, khoai lang nướng, bánh bột ngô…

- Ừng ực...

Bạch Ngọc sửng sốt, từ những món ăn đó toả ra một hương vị mê người, làm cho cô nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Đôi mi mảnh mai của Tố Cẩm khẽ run rẩy, cô cũng bị thức ăn do người hầu gái nhỏ mang theo hấp dẫn.

Những món đồ ăn đó thoạt nhìn rất ngon mắt, hơn nữa cũng vô cùng xa xỉ.

Cô thầm than một tiếng, nhưng bên ngoài vẫn khách khí nói:

- Các hạ đã khách khí rồi.

- Chúng ta ăn những món ăn trên bàn trước đã.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

- Được.

Tố Cẩm cầm lấy một chiếc nĩa bằng xương.

Cô do dự một chút, nhưng vẫn không nhịn được, đưa đôi đũa bằng xương ra gắp một miếng rau xanh. Bạch Ngọc ngồi bên cạnh Tố Cẩm, thấy thế cũng cầm lấy đôi đũa bằng xương, bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon.

- Ăn rất ngon.

Cô ăn một miếng lá khoai lang, đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng nhiên sáng lên, nhịn không được khen ngợi.

- Tất cả các món này thật ngon.

Tố Cẩm cũng gật đầu đồng ý, vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt cô càng ngày càng nồng đậm.

…………

Mục Lương chỉ tính ăn tượng trưng mấy khối thịt nướng thôi, bởi vì vừa nhìn chúng, anh đã không có hứng thú.

Thịt nướng trên yến hội, chắc chắn không được ướp đầy đủ gia vị, người ta chỉ đơn thuần tẩy rửa đi máu thú sau đó trực tiếp đặt lên lửa nướng. Cho nên ăn vào có cảm giác rất vô vị, vị thịt lại khô khốc, còn giữ lại mùi khó ngửi của con thú làm cho người quen ăn đồ ăn ngon như anh khó có thể nuốt trôi.

- Các hạ, không quen ăn những loại đồ ăn như thế này sao?

Tố Cẩm ôn hoà hỏi.

- Cũng không tệ lắm.

Mục Lương lễ phép mỉm cười.

Bạch Ngọc chớp chớp đôi mắt đẹp, cô nhìn thấy thức ăn trước mặt Mục Lương, thịt nướng còn lại nhiều hơn chín phần.

Hai người đều có một chút ngượng ngùng, biết thịt nướng nhà mình ăn không ngon cho lắm, đối phương chỉ lễ phép ăn một chút để không làm chủ nhà phiền lòng mà thôi.

- Mục Lương, loại nước này hơi chua, nhưng uống rất ngon.

Nguyệt Phi Nhan tiến đến nói thầm bên tai Mục Lương, muốn anh nếm thử chút nước trong cốc.

Mục Lương đưa mắt nhìn thoáng qua, anh thoáng dừng ánh mắt lại một chút, thấy được một quả màu vàng nhạt đang lơ lửng trong cái cốc. Anh bưng cái cốc lên, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào thân cốc.

Rầm…

Nước trong cốc lững lờ trôi, cuốn theo quả màu vàng nhạt đó lên, chúng cứ thế trôi lơ lửng trước mặt Mục Lương.

- Chanh!

Đôi mắt màu đen của Mục Lương mở to ra, anh xác định thứ quả được ngâm trong nước này chính là chanh. Tố Cẩm tinh thần chấn động, thành chủ Thành Huyền Vũ còn có năng lực điều khiển nước sao?

Ngón tay Mục Lương nhẹ nhàng lắc lư, nước đang trôi nổi trên không lại nhẹ nhàng trở về chiếc cốc.

Anh ngước mắt lên mỉm cười hỏi:

- Các hạ, loại hoa quả này, các ngươi còn có không?

- Còn có mấy trái, có thể tặng cho các hạ hai trái.

Tố Cẩm ôn nhu nói.

Ban ngày, Mục Lương đã tặng cô rất nhiều lễ vật, quà đáp lễ của cô là mấy quả ngâm nước uống này, xem như đã đưa lễ vật lại cho đối phương đi. Quả chanh này rất chua, làm cho người ta khó có thể ăn sống được nó, cho nên cô chỉ dùng để ngâm nước uống.

- Cám ơn.

Mục Lương ôn hoà nói.

- Bạch Ngọc, đi lấy hai quả màu vàng đến đây.

Tố Cẩm nhẹ giọng dặn nói. Quả chanh này chỉ có một màu vàng, cho nên những người không biết này mới gọi nó là quả vàng.

- Vâng.

Bạch Ngọc đứng lên, xoay người rời khỏi sảnh yến hội.

Một lúc lâu sau, cô đã trở lại, trong tay cô có một chiếc hộp bằng gỗ.

- Đây là đồ vật của các hạ.

Bạch Ngọc đem chiếc hộp bằng gỗ đặt ở trước mặt Mục Lương.

Mục Lương mở ra chiếc hộp bằng gỗ, bên trong là hai quả chanh to bằng nắm tay, tuy rằng da đã hơi nhăn nheo, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi chanh rất thơm.

Tố Cẩm đặt đũa bằng xương xuống, bình tĩnh hỏi:

- Các hạ, thành Huyền Vũ muốn tới thành Tấn Nguyên sao?

- Không có, thành Huyền Vũ sẽ không đến thành Tấn Nguyên.

Mục Lương nhẹ nhàng lắc đầu.

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm khẽ chớp, cô tò mò hỏi:

- Vậy lần này các hạ tới đây có chuyện gì?

- Lần này, ta tới muốn cùng quý thành thiết lập quan hệ hợp tác.

Mục Lương thản nhiên nói.

- Thiết lập quan hệ hợp tác sao?

Tố Cẩm nghi hoặc nhíu mày.

Mục Lương hơi cong khoé miệng, lạnh nhạt cười nói:

- Ta có mang theo trà Tinh Thần loại đặc biệt, nếu ngươi có nhã hứng, vậy chúng ta vừa uống vừa thương lượng?

Đôi mắt đẹp của Tố Cẩm tỏa sáng, là loại trà tốt nhất sao? Cô vội vàng đưa tay ra ý bảo:

- Các hạ, xin theo ta đến đây đi.

Mục Lương đứng lên, cùng mấy cô gái đi theo Tố Cẩm rời khỏi sảnh yến hội, đi được khoảng vài chục đã đến phòng tiếp khách tương đối rộng rãi.

Tố Cẩm ngồi ở ghế chính, ý bảo đám người Mục Lương ngồi xuống. Anh ngồi vị trí ở đối diện Tố Cẩm, hai người cách một bàn đưa mắt nhìn nhau.

- Diêu Nhi, châm trà.

Mục Lương nghiêng đầu nhìn vào mắt cô hầu gái nhỏ.

- Vâng.

Diêu Nhi cung kính lên tiếng.

Cô đưa tay đặt chiếc hộp làm bằng ngọc lưu ly lên mặt bàn, sau đó mở nó lấy ra nguyên bộ trà cụ. Bộ dụng cụ pha trà được làm bằng pha lê rất đẹp, nhìn nó giống như vài món tác phẩm nghệ thuật.

Tố Cẩm ngước mắt chờ mong, lực chú ý của cô đã bị bộ dụng cụ trà tinh mỹ hấp dẫn, dụng cụ pha trà tinh xảo như vậy, trà được pha ra nhất định uống rất ngon.

Cô an tĩnh lại, nhìn thấy cô hầu gái chuẩn bị châm trà. Diêu Nhi đem một chiếc ấm bằng ngọc lưu ly ra, nghiêng đầu xin giúp đỡ từ phía Mục Lương.

Anh nâng tay lên, nguyên tố nước ngưng tụ trong lòng bàn tay, rất nhanh đã đổ đầy ấm nước.

Anh đưa tay ra búng ngón tay vài cái, ngọn lửa theo đầu ngón tay toát ra, bao vây siêu nước ở bên trong, đến khi hơi nước bốc lên.

Tố Cẩm và Bạch Ngọc nhìn một màn này, hai người đều kinh ngạc, thành chủ Thành Huyền Vũ làm sao có được nhiều năng lực như vậy chứ?

Hai người âm thầm kinh hãi, càng ngày càng nhìn không thấu thanh niên trước mắt này.

Sùng sục sùng sục...

Nước đã sôi, tiểu hầu gái nhỏ nắm lên một ít lá trà Tinh Thần, bỏ chúng vào trong ấm trà sau đó đổ một lượng nước vừa phải vào trong ấm, lượng nước này phải vừa đủ để cho lá trà có thể nở bung hết cỡ.

Trong lúc này, cô bé dùng chén trà rửa sơ.

Ba mươi giây sau, Diêu Nhi bắt đầu đổ trà ra, màu nước trà xanh nhạt đổ vào chén trà ngọc lưu ly.

- Đại nhân, trà đã pha xong.

Diêu Nhi đẩy chén trà đầu tiên đến trước mặt Mục Lương. Không đợi anh lên tiếng, cô bé đã đưa chén trà thứ hai cho Tố Cẩm.

Bạch Ngọc nhận được tách trà ở vị trí thứ ba.

- Mời.

Mục Lương đưa tay ra ý bảo.

Tố Cẩm nâng chung trà lên, màu nước trà xanh nhạt tỏa ra mùi thơm bốn phía, hít vào một hơi khiến cho tinh thần vô cùng sảng khoái. Cô thử nhấp một ngụm trà nóng, nước trà ấm áp lan vào khoang miệng, toàn bộ vị giác như được đánh thức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận