Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 287: Muốn Bình Yên Sống Qua Ngày

Âm thanh trong trẻo của Hạ Lạc vang lên:
- Chúng ta có thể thương lượng với Thành Huyền Vũ, xin bọn hắn giúp chúng ta tạo một bức tường như vậy.
- Chuyện này cần tìm cha bàn bạc một chút.
Hạ Nạp Ân như có điều suy nghĩ nói.
- Vậy chờ một hồi trở về nói một chút với cha thử.
Hạ Lạc cười nhẹ nhàng gật đầu.
Cô lại đổi chủ đề nói:
- Anh hai, ngày mai chúng ta đi Thành Huyền Vũ ăn sáng nha!
- Ừm.
Hạ Nạp Ân cưng chiều gật đầu.
- Anh ba, đi chung không?
Hạ Lạc cười dịu dàng, gửi lời mời.
- Ta sẽ đi với ngươi.
Hạ La Thái giật giật khóe miệng, em gái mời, làm sao có thể từ chối.
- Không cần miễn cưỡng.
Hạ Lạc vỗ đôi cánh màu cam, hiện lên nụ cười chế giễu trên mặt.
Khóe miệng của Hạ La Thái co giật một cái.
Hắn không thể chờ được nữa, đập cánh xoay người bay về Phủ Thành Chủ .
- Miệng nói một đường, trong đầu lại nghĩ khác.
Hạ Nạp Ân cười không biết nên nói gì.
- Chúng ta đi xuống xem một chút!
Hạ Lạc đập cánh, rơi xuống tầng một Thành Phi Điểu.
- Để các Tuần Vệ làm là được rồi.
Đôi mày của Hạ Nạp Ân nhăn lại.
Hắn không quá vui vẻ vì em gái đi đến nơi hỗn loạn này, sợ bị người ta lừa gạt.
- Không có chuyện gì.
Giọng của Hạ Lạc trong trẻo đáp lại, chuẩn bị một chút muốn đi an ủi người dân một chút.
- Ai.
Hạ Nạp Ân vô thức thở dài, tính tình của em gái quá hiền, bình thường thường đi một tầng đi dạo, vô cùng thân dân.
Hơn mười giây sau, Hạ Lạc thu hồi cánh rơi vào trên tường thành.
- Hạ Lạc, Thiên Sứ Trưởng đại nhân.
Nhóm Tuần Vệ trên tường thành cung kính hành lễ.
- Thiên Sứ Trưởng đại nhân, lại tới nữa rồi.
Cư dân Thành Phi Điểu nhiệt tình chào hỏi, rất quen thuộc với Hạ Lạc, ngày thường cô thường đi thăm hỏi cuộc sống cư dân ở tầng một và giúp đỡ mọi người.
Hạ Nạp Ân không biết nên làm sao, cũng đáp theo xuống, thu lại cánh rồi rơi xuống bên cạnh em gái.
- Đại Thiên Sứ Trưởng cũng tới.
Có người to gan trực tiếp hét lên.
- Đại Thiên Sứ Trưởng, côn Man Thú Hoang Cổ kia là có chuyện gì xảy ra?
- Đó là Man Thú Hoang Cổ Thành Huyền Vũ, không cần lo lắng.
Hạ Nạp Ân lạnh nhạt đáp lại.
- Sẽ không làm thương tổn các ngươi.
Hạ Lạc cũng lớn tiếng an ủi mọi người.
- Thành Huyền Vũ, Man Thú Hoang Cổ?
Dân trong thành ngạc nhiên.
- Phía sau Man Thú Hoang Cổ có một tòa đại thành, có một cái Phố Buôn Bán, là khu giao dịch với bên ngoài, các ngươi có thể đi nhìn thử.
Âm thanh trong trẻo của Hạ Lạc vang lên.
- Phố Buôn Bán?
- Sau lưng Man Thú Hoang Cổ có một tòa thành lớn!
Dưới tường thành, cư dân không ngừng kinh hô.
Hạ Nạp Ân trầm giọng trấn an nói:
- Thành Huyền Vũ là tới kinh doanh, sẽ không tấn công Thành Phi Điểu.
- Buôn bán?
Dân trong thành nghi ngờ.
- Đi thôi, đi trở về, nơi này đã có Tuần Vệ.
Hạ Nạp Ân thúc giục.
Làm Thiên Sứ Trưởng, bọn hắn rất ít tới tầng một Thành Phi Điểu.
- Đã biết.
Hạ Lạc bất đắc dĩ đập cánh, theo anh bay về tầng hai.
- Sau lưng Man Thú Hoang Cổ có khu giao dịch, có muốn đi nhìn thử hay không?
Có người tò mò nói.
- Ngươi muốn đi thì đi một mình đi, ta cũng không muốn bị đạp chết đâu.
- Tam Thiên Sứ Trưởng sẽ không gạt chúng ta, cô ấy rất tốt bụng.
Bên trong thành, sau khi dân chúng hoảng sợ, được trấn an, có một phần dân trong thành đã có hành động, đi dọc theo cầu thang xuống mặt đất, đi về phía Thành Huyền Vũ.
Sau mười mấy phút, bọn hắn thả chậm cước bộ, có người trực tiếp bị dọa, không dám tới gần Rùa Đen.
- Thật lớn!
Bọn hắn ngẩng đầu nhìn lên phía trên Rùa Đen, thấy được ba ải pháo đài.
- Hắt xì !
Cánh cổng của Thiên Môn Lâu mở ra, Cao Thao xuất hiện ở chỗ cầu thang.
Hắn lớn tiếng hô:
- Các ngươi là muốn đi lên Thành Huyền Vũ sao?
- Có thể lên đi không?
Dưới mặt đất, có người to gan giương giọng hỏi lại.
- Đương nhiên có thể, mời xếp thành một hàng.
Cao Thao cao giọng đáp lời.
- Ta chưa từng đứng gần quan sát Man Thú Hoang Cổ như vậy, ngược lại thật muốn nhìn một chút thành trì được xây ở phía trên có dáng vẻ gì.
Một nhóm người leo lên cầu thang, xuyên qua Thiên Môn Lâu đi về phía trước.
- Dường như không có nguy hiểm, chúng ta cũng đi lên xem một chút.
Đã có một đợt người tức có đợt thứ hai, giống như phản ứng dây chuyền, người người đều rất tò mò, nên người leo lên Thiên Môn Lâu càng ngày càng nhiều.
- Mời xếp thành hàng, lấy Văn Điệp Thông Quan mới có thể đi vào thành Huyền Vũ.
- Thành Huyền Vũ không cho phép mang vũ khí đi vào, mời gửi lại nơi đây.
- Thành Huyền Vũ không cho phép dấu đầu lộ đuôi, mời lấy tấm khăn che mặt xuống.
Hắn và Ngõa Nhĩ Cam đang rời khỏi Úng Thành, trong lòng hai người mỗi người ôm lấy một cái lồng được làm bằng tơ nhện, bên trong có 200 con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.
Những con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng này đã tiêu hết tích lũy của bọn hắn, chỉ còn lại có một chút tinh thạch hung thú dùng để cưỡi Phi Điểu.
- Đi, trở về lấy đồ, chúng ta đến Thành Phi Điểu.
Ngõa Nhĩ Cam bảo vệ cái lồng tơ nhện, bước nhanh đi về phía Tam Tinh Lâu.
Đạt Tư vội vàng đuổi theo.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lên tiếng nói:
- Đội trưởng, ngươi nói bức tường Lưu Ly bỗng nhiên xuất hiện này, có thể có quan hệ Thú Lưu Ly hay không?
Bước chân của Ngõa Nhĩ Cam dừng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Hắn trầm giọng đáp lại:
- Phải hay không phải cũng không quan trọng.
Trong lòng của Ngõa Nhĩ Cam rất buồn bực, trong lòng thật sự cũng hoài nghi bức tường Lưu Ly có quan hệ với Thú Lưu Ly.
Bọn hắn ở Tam Tinh Lâu đã được vài ngày, trong lúc đó, chẳng bao giờ xuất hiện bức tường Lưu Ly.
Nhưng hôm nay, sau khi bọn hắn trao đổi Thú Lưu Ly, bức tường Lưu Ly bỗng xuất hiện, không khỏi quá trùng hợp đi..
- Ừ.
Đạt Tư bĩu môi, biết trong lòng đội trưởng cũng đang hoài nghi.
Sau năm phút, hai người trở lại Tam Tinh Lâu.
Đi vào đại sảnh.
Bách Biến Ma Nữ nghe tiếng ngẩng đầu lên, cười nhẹ nhàng hỏi:
- Đã đến Thành Phi Điểu, các ngươi còn ở tiếp không?
- Không, chúng ta đi tới thu dọn đồ đạc, sau đó sẽ rời đi.
Đạt Tư ngoài cười nhưng trong lòng không như vậy, nói.
Mắc như vậy, lần sau nếu như trở lại thành Huyền Vũ, cũng sẽ không đến ở Tam Tinh Lâu.
- Ừm.
Bách Biến Ma Nữ lễ phép mỉm cười.
Trong lòng của cô thở dài, hôm nay điểm cống hiến lại sẽ ít hơn rồi.
- Đừng chậm trễ thời gian.
Ngõa Nhĩ Cam thấp giọng nói, bước nhanh hơn lên lầu.
Đạt Tư nhún nhún vai, bước nhanh lên lầu, trở về phòng thu thập đồ đạc.
Da hung thú và xương hung thú đều đã giao dịch ra ngoài, bên trong bao da thú chỉ còn lại có một chút thịt khô, còn có một vài thứ không đáng nhắc tới.
- Đi thôi.
Ngõa Nhĩ Cam xốc lên bao da thú, rất nhẹ không có nặng như lúc đầu.
Tâm trạng của hắn đang rất lo lắng, nếu không may không bán được Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng, thời gian sau này sẽ có thể cực kỳ gian khổ.
Đạt Tư nhìn lại căn phòng một vòng.
Hắn không nỡ, nơi đây ở rất thoải mái, vô cùng an toàn lại không cần lo lắng thiếu nước uống.
- Đi nhanh đi, chờ kiếm được tinh thạch hung thú rồi, chúng ta có thể tới nơi đây định cư.
Âm thanh của Ngõa Nhĩ Cam bình tĩnh nói.
Đạt Tư sửng sốt một chút:
- Định cư ở nơi này?
- Đương nhiên, nơi đây rất tốt, không phải sao?
Ngõa Nhĩ Cam cười khẽ hai tiếng.
Hắn vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Lẽ nào ngươi muốn làm thương nhân hành hoang cả đời?
- Đương nhiên không phải.
Đạt Tư lắc đầu.
Hắn còn muốn lấy vợ sinh con, muốn bình yên sống qua ngày, đó là cuộc sống ước mơ hắn muốn có.
- Chúng ta đi thành Vạn Yêu kiếm được nhiều tiền, rồi có thể quay lại, ở nơi đây mở một cửa hàng.
Ngõa Nhĩ Cam đã vạch ra kế hoạch tương lai.
Đôi mắt của Đạt Tư sáng lên, vừa nghi ngờ hỏi:
- Dường như rất tốt, chủ yếu là chúng ta mở tiệm bán cái gì?
- Cái này ta còn chưa nghĩ ra.
Ngõa Nhĩ Cam ngượng ngùng nói.
Đạt Tư ngẩn người, sau đó lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận