Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1042: Về Sau Gọi Ngươi Là Tinh Linh Tinh Thần, Nhũ Danh Là Linh Nhi...

Mục Lương mở mắt ra, nhịn không được ngáp một cái.

- Ngủ say rồi...

Anh đứng dậy vươn vai, cơ thể phát ra tiếng kêu răng rắc của xương khớp.

Cọt kẹt..

Mục Lương đẩy ra cửa phòng làm việc, một mùi thơm quyến rũ bay lên.

- Làm món ngon gì vậy?

Anh nhỏ giọng lầm bầm, đi về phía nhà bếp.

Ở phòng bếp, Vệ Ấu Lan với Diêu Nhi đang nướng bánh, hương thơm tràn ngập nửa cung điện.

- Cái gì thơm vậy!

Mục Lương đứng ở cửa phòng bếp hỏi.

- Thành chủ đại nhân!

- Chào buổi sáng, đại nhân.

Vệ Ấu Lan và Diêu Nhi nhẹ nhàng chào hỏi.

- Bẩm đại nhân, bữa sáng hôm nay là bánh nhân trứng ba màu.

Vệ Ấu Lan cười ngọt ngào, trên khuôn mặt xinh xắn lộ ra hai lúm đồng tiền.

- Bánh nhân trứng ba màu?

Đôi mắt đen của Mục Lương sáng lên.

Diêu Nhi gật đầu ngoan ngoãn và nói:

- Vâng, ta học nó từ các công thức nấu ăn đại nhân viết. Nó không quá khó.

Mục Lương lúc rảnh rỗi, sẽ ghi lại công thức nấu ăn mỹ thực kiếp trước sau khi cải thiện một chút rồi đưa nó cho nhóm tiểu hầu gái. Các cô bé này lúc rảnh rỗi có thể nghiên cứu.

- Vậy đây là lần đầu tiên làm bánh nhân trứng ba màu?

Mục Lương cười hỏi.

- Vâng, cũng không biết ăn có ngon hay không...?

Mặt cô bé cười ửng đỏ.

- Đại nhân có muốn thử trước không?

Vệ Ấu Lan dùng thìa lặt mặt bánh nhân trứng ba màu trong chảo.

- Ừ.

Mục Lương hứng thú gật đầu.

- Chờ một chút, sẽ xong ngay thôi.

Vệ Ấu Lan cúi đầu ngoan ngoãn, cô bé quen đường lật một mặt bánh nhân trứng ba màu, dùng cái thìa kìm hai cái, làm cho bánh và đáy chảo khít hơn, để nhiệt tỏa đều đều.

Hai ba phút sau, tiểu hầu gái múc chiếc bánh trứng ba màu trong chảo, bày lên đĩa và đưa cho Mục Lương.

- Đại nhân, ngài nếm thử đi, cẩn thận.

Vệ Ấu Lan cười tươi như hoa.

- Ừm.

Mục Lương thuận tay lấy một đôi đũa, cắn một miếng bánh quy nhân trứng ba màu. Tiếng giòn răng rắc vang lên, hương vị quen thuộc lan tỏa trong miệng. Diêu Nhi và Vệ Ấu Lan nắm chặt tay, nhìn đầy mong đợi.

Mục Lương giơ ngón cái, thở dài nói:

- Ăn thật ngon!

- Vậy là tốt rồi.

Diêu Nhi với Vệ Ấu Lan đồng thời thở phào.

- Tiếp tục làm đi.

Mục Lương cười một tiếng, ăn nốt bánh trứng ba màu còn lại.

Trong trang trại, Gà Ba Màu được nuôi với quy mô nhỏ, số lượng gà Gà Ba Màu mái trưởng thành hơn 50 con, sản lượng trứng hàng ngày ổn định là 20 con

20 quả trứng, có mười quả được gửi tới Cung điện, số còn lại sẽ tiếp tục nở thành gà con, mở rộng quy mô chăn nuôi hơn nữa.

Ngoài những con gà Gà Ba Màu trưởng thành, còn có hơn 100 con gà con. Ong ong dụ ~~~

Đột nhiên, gợn sóng vô hình xuất hiện, làm tinh thần Mục Lương chấn động.

Anh trở nên nghiêm túc, đặt chiếc đĩa tráng men trong tay xuống, quay người bước nhanh ra khỏi bếp, đi ra vườn sau.

- Thành chủ đại nhân!!

Vệ Ấu Lan kinh ngạc hô.

- Đây là thế nào?

Diêu Nhi chớp chớp đôi mắt bích lục, đáy mắt có nghi hoặc. Mục Lương xuất hiện dưới Trà Thụ Tinh Thần, ngửa mặt nhìn về phía tán cây.

Lúc này, toàn thân Trà Thụ Tinh Thần tản ra ánh sáng xanh, khí tức nguyên tố sinh mệnh tràn ngập ra.

- Tinh Linh sắp chào đời?

Đôi mắt đen của Mục Lương sáng lên, xôn xao nhìn tán cây.

Ánh sáng màu xanh lục tạo thành một vòng tròn gợn sóng ra, bao phủ thành Huyền Vũ.

Trong khu vực được bao phủ bởi ánh sáng xanh, cây cối xanh tươi bắt đầu đung đưa nhẹ, như để chúc mừng sự ra đời của Tinh Linh.

- Động tĩnh thật là không nhỏ.

Mục Lương nhẹ giọng nỉ non.

Động tĩnh như vậy, sẽ khiến rất nhiều thế lực nhìn trộm.

Những gợn sóng hình thành bởi ánh sáng xanh lục đột nhiên biến mất sau khi đạt đến mười vòng.

Một giây kế tiếp, tán cây ra bay xuống một quả cầu ánh sáng màu xanh lá cây có khí tức nguyên tố sinh mệnh nồng nặc.

Ánh mắt Mục Lương sáng quắc nhìn chằm chằm, quả cầu ánh sáng lơ lửng trước mặt hắn, ánh sáng từ từ mờ ảo rồi biến mất, lộ ra Tinh Linh bên trong.

Đó là một Tinh Linh chỉ lớn bằng bàn tay, dáng dấp rất giống người, chỉ là lỗ tai hơi nhọn, ở đầu tai có hai nụ hoa màu xanh.

Da của cô bé trắng noãn như ngọc, mái tóc hơi xoăn cũng có màu xanh lục bảo. Phía sau lưng còn có một đôi cánh mỏng như ve sầu, cũng có màu xanh lục.

- Uê a!

Tinh Linh chớp con mắt như đá quý lục bảo, vươn bàn tay nhỏ bé về phía Mục Lương.

- Muốn ôm?

Mục Lương khẽ nhướng mày.

- A a ~~~

Tinh Linh gật đầu, trong miệng tiếp tục phát ra âm thanh bập bẹ.

- Không nói được sao?

Mục Lương cảm thấy kinh ngạc, nâng Tiểu Tinh Linh trong tay, nó thực sự quá nhỏ, không có cách nào ôm vào trong ngực.

- Ê a!

Tinh Linh tiếp tục hét lên.

- Giống như một đứa trẻ một hai tuổi.

Mục Lương mỉm cười khẽ, đưa tiểu tinh linh lại gần mình. Tiểu Tinh Linh ôm tay Mục Lương, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lấy cọ để.

- Ha ha ha, ngoan.

Mục Lương nhếch môi, cảm thấy xúc động, anh sắp làm cha sao?

- Ê a ~~~

Tiểu Tinh Linh vươn bàn tay nhỏ bé ra, trong lòng bàn tay mọc ra một mầm xanh. Khi nó phát triển đến một tấc, các chồi xanh sẽ tự động dừng lại.

- Y a y a!

Tiểu Tinh Linh vươn tay, đưa đến bên môi Mục Lương.

- Cho ta ăn?

Anh ôn hòa hỏi.

- A... Nha.

Tiểu Tinh Linh gật đầu.

- Nghe hiểu được tiếng người, nhưng lại không biết nói.

Mục Lương như có điều suy nghĩ. Anh hé miệng, Tiểu Tinh Linh ném mầm xanh vào miệng anh.

Không đợi Mục Lương nhấm nuốt, mầm xanh hóa thành một dòng trong suốt chảy xuống cổ họng, nhanh chóng được cơ thể hấp thu, nuôi dưỡng khắp cơ thể.

Tinh thần Mục Lương chấn động, thân thể cảm thấy thoải mái trước nay chưa có, giống như là trải qua tẩy kinh phạt tuỷ.

- Ê a.

Tiểu Tinh Linh dường như rất vui vẻ, đập cánh xoay quanh Mục Lương.

- Mầm xanh có thể cải thiện thể chất, cường hóa thân thể, đề cao sinh lực!!

Mục Lương mở mắt ra, tính ra kết luận sơ bộ.

Anh nhìn về phía Tiểu Tinh Linh, hỏi:

- Mầm xanh này, một ngày có thể ngưng tụ bao nhiêu?

- a... Nha ~~~

Tiểu Tinh Linh ngoẹo đầu, vươn một một ngón tay ngắn ra.

- Mỗi ngày một đóa chồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh lại hỏi:

- Ngưng tụ những chồi xanh như vậy có làm tổn thương cơ thể của ngươi không?

Tiểu Tinh Linh lắc đầu, bay về phía trước, treo người lên tóc của Mộ Lương, rồi lắc lư qua lại như đang chơi chiếc xích đu.

- Nghịch ngợm.

Mục Lương dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

- Trẻ con?

Anh chợt nghĩ, ôn nhu mở miệng nói:

- Về sau gọi ngươi là Tinh Linh Tinh Thần, nhũ danh là Linh Nhi...

- Ê a.

Đôi mắt xanh lá cây của Tiểu Tinh Linh sáng rực lên, hiển nhiên rất yêu thích tên này.

- Ngoan!

Mục Lương vươn tay, gỡ Tiểu Tinh Linh từ trên tóc xuống.

- Ê a

- Linh Nhi...

Tiểu Tinh Linh đập cánh bay lên, xoay quanh trên đỉnh đầu Mục Lương, trong miệng phát ra tiếng sữa. Mục Lương nghi ngờ nói, nhanh như vậy đã học được gọi tên của mình rồi hả?

- Linh Nhi.

Anh mở miệng kêu một tiếng.

- Cái gì vậy?

Tiểu Tinh Linh ngừng xoay quanh, nghi ngờ nhìn về phía Mục Lương.

- Không có việc gì.

Anh thấy buồn cười, Tiểu Tinh Linh quả nhiên là sinh linh sở hữu trí khôn rất cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận