Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 401: Chênh Lệch Giữa Ốc Đảo Với Thành Huyền Vũ Quá Lớn

Bối Nhĩ Liên cảm thấy phiền muộn, Ốc Đảo đã hoàn toàn xem thường Thành Huyền Vũ, cả hai không phải là thế lực ngang hàng nhau.
- Ba Nô, còn có mấy trăm mầm cây ăn quả, ngươi sắp xếp người đi lấy, để chuẩn bị mở rộng Vườn trái cây.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Anh nhấc chân nhẹ nhàng giẫm một cái lên mặt đất, hàng rào bằng đất vây quanh Vườn trái lại dần được mở rộng ra thêm, làm cho diện tích Vườn trái cây rộng ra gấp đôi.
- Vâng.
Ba Nô thấy một màn này, trong lòng vô cùng kính sợ, cung kính gật đầu.
- Lại còn có mấy trăm mầm cây?
Lông mi của Bối Nhĩ Liên hơi run lên một cái, bị giật mình, đồng thời cũng rất ngạc nhiên trước thực lực của Mục Lương.
Lỵ Lỵ cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, mầm cây ăn quả ở Thành Huyền Vũ là không đáng tiền sao?
- Hiện tại, trong mắt ta chỉ có Vườn trái cây.
Lan Đế bĩu môi, trong con mắt màu hổ phách chỉ có hoa quả.
- Thấm Lan, điều thêm một số người tới làm ở Vườn trái cây.
Mục Lương nghiêng đầu, ôn hòa nói.
Vườn trái cây mở rộng, bây giờ, số lượng công nhân không đủ.
- Ta đã biết.
Nguyệt Thấm Lan khẽ gật đầu.
Khi Hồ Tiên gia nhập vào Thành Huyền Vũ, đã mang đến hơn 1000 sức lao động, bây giờ, Nguyệt Thấm Lan không còn lo chuyện thiếu người.
Lỵ Lỵ nhìn về phía góc mặt của Mục Lương, trong lòng vẫn luôn không bình tĩnh, đến tột cùng anh ấy là người như thế nào?
Mấy trăm mầm cây lớn, một tòa thành thị di động, là vị thành chủ được dân chúng kính yêu, những thứ này đều thuộc về người đàn ông trẻ tuổi này.
- Ngao ngao !
Trong Vườn trái cây, đột nhiên truyền ra tiếng gào thét.
Bóng dáng màu bạc xuất hiện, Vua Sói Mặt Trăng xông ra từ giữa khu vườn, lao thẳng đến bên người Mục Lương.
Bối Nhĩ Liên, Lỵ Lỵ và Lan Đế đồng thời giật mình, cùng nhau lui về sau một bước.
Vua Sói Mặt Trăng đi tới trước mặt Mục Lương, thân mật dùng đầu cọ vào người anh, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào, biểu đạt nỗi nhớ nhung.
Vua Sói Mặt Trăng với đàn Sói Mặt Trăng hiện tại đang ở Vườn trái cây, phụ trách bảo vệ Vườn trái cây.
- Ha ha ha...... Có ngoan ngoãn hay không?
Mục Lương cười sảng khoái, đưa tay sờ sờ vào đầu với dưới cằm Sói Mặt Trăng.
- Phanh !
Vua Sói Mặt Trăng liền ngã ra trên mặt đất, giống như con chó nhỏ lăn lộn qua lại.
- Tốt, đừng lăn nữa.
Mục Lương dở khóc dở cười.
Anh đang suy nghĩ, nên cho Vua Sói Mặt Trăng tiến hóa đến cấp bảy, chỉ là trước mắt có người xa lạ, chỉ có thể tự mình lại truyền suy nghĩ cho nó.
- Ngao ngao !
Vua Sói Mặt Trăng đứng dậy, lắc lắc lông tóc toàn thân, quăng ra lá khô rơi xuống bám vào trên lông nó.
- Ngoan, đi thôi.
Mục Lương vỗ vào phía dưới cằm nó.
- Ngao ngao !
Vua Sói Mặt Trăng gào lên một tiếng, quay người nhanh chóng rời đi, chạy sâu vào trong Vườn trái cây.
Ba Nô thấy vậy ngạc nhiên miệng há hốc, ngày bình thường nhìn Vua Sói Mặt Trăng hung hãn, bây giờ làm sao lại trông giống như con chó nhỏ vậy?
- Đi thôi, trở về.
Mục Lương vỗ tay, bình tĩnh chỉnh lại cổ áo bị Vua Sói Mặt Trăng làm loạn.
Hộ vệ Khu vực Trung ương vẫn duy trì đội hình, hướng đi ra phía ngoài Vườn trái cây.
Trên đường, Lỵ Lỵ nhìn túi hoa quả bên trong ngực, trong đôi mắt màu xanh sẫm có chút thất vọng.
Món đồ cô cảm thấy rất xa xỉ, ở Thành Huyền Vũ lại là một món rất bình thường?
Cô yên lặng trong phút chốc, sau đó đưa tay cầm lấy một quả táo từ trong túi giấy, ‘Răng rắc’ một tiếng, cắn một ngụm thật lớn.
Mười lăm phút sau.
Nhóm Mục Lương rời đi Vườn trái cây, ngồi trên xe ngựa quay lại Khu vực Trung ương.
Trong xe, Mục Lương nhắm mắt dưỡng thần.
Ba cô gái đại diện cho Ốc Đảo vẫn đang nhớ lại chuyện vừa rồi, lần này đi đến Vườn trái cây, là một chuyện đả kích rất lớn với bọn họ.
Nguyệt Thấm Lan đang bắt chéo hai chân, tò mò quan sát hai cô gái và người phụ nữ ngồi đối diện, nhìn họ dùng ánh mắt giao lưu với nhau.
Mười lăm phút sau, xe ngựa chạy vào Khu vực Trung ương, dừng ở trên quảng trường nhỏ trước Cung điện.
Nguyệt Thấm Lan đẩy ra cửa toa xe, mọi người lần lượt xuống xe.
Nhóm Sói Mặt Trăng bị kéo đến làm vật kéo, sẽ có người tiến đến cởi ra dây thừng trên người bọn chúng.
Nguyệt Thấm Lan bước ưu nhã rời đi, muốn đi xử lý nhiệm vụ và mệnh lệnh hôm nay Mục Lương mới giao cho.
- Mục Lương các hạ, ta có lời muốn nói với ngươi, không biết người có rảnh hay không?
Khuôn mặt của Bối Nhĩ Liên đột nhiên nghiêm túc, nói.
- Đương nhiên, đến thư phòng thôi.
Lông mày của Mục Lương nhíu lại, quay người đi vào Cung điện, bước về phía thư phòng.
- Tam trưởng lão, bây giờ, ngài muốn nói chuyện hợp tác với Mục Lương sao?
Lỵ Lỵ nhỏ giọng hỏi.
- Ừm, trước tiên cho thấy ý đồ chúng ta đến đã.
Bối Nhĩ Liên thản nhiên nói.
Sau khi, cô tận mắt thấy được sức mạnh và điều kiện ở Thành Huyền Vũ, biết bản thân cần nói chuyện nghiêm túc với Mục Lương, hy vọng Ốc Đảo có thể thành lập quan hệ hợp tác lâu dài với nơi này.
Cô cất bước đuổi kịp bước chân của Mục Lương, đi vào thư phòng.
- Ta cũng đi.
Lan Đế nói rồi tiến lên định chạy theo.
Lỵ Lỵ tay mắt lanh lẹ, kéo lại tay thiếu nữ tóc ngắn màu nâu, bình tĩnh nói:
- Ngươi đừng đi, để cho Tam trưởng lão tự nói.
- Ừm.
Lan Đế chớp chớp con mắt màu hổ phách, ngồi ở trên ghế sảnh chính, lấy ra một quả lê cuối cùng trong túi giấy, do dự cắn một cái.
Lỵ Lỵ cũng ngồi xuống, lấy ra quả quýt cẩn thận lột ra lớp vỏ, rồi tách ra thịt quả vàng cam nhét vào trong miệng, hưởng thụ mùi trái cây với vị ngọt.
Mễ Á đi vào sảnh chính, nhìn thấy hai người, thì con mắt màu đỏ lập tức sáng lên, cất giọng nói:
- Thì ra các ngươi ở đây.
- Mễ Á, Thành Huyền Vũ có mấy trăm gốc cây lớn, ngươi biết không?
Lỵ Lỵ ngước mắt hỏi.
- Cái gì?
Mễ Á sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi lại:
- Thành Huyền Vũ có mầm cây ăn quả, ta không phải đã mang về Ốc Đảo một ít rồi sao?
Trước đây rời đi Thành Huyền Vũ , cô chính là từ nơi của Mục Lương mang đi một phần mầm cây xanh.
- Không phải mầm cây ăn quả, là cây trưởng thành đã nở hoa kết trái.
Lỵ Lỵ lắc đầu.
- Ngươi nói Thành Huyền Vũ có trồng mấy trăm gốc cây lớn đã nở hoa kết trái?
Mễ Á lại lần nữa ngạc nhiên ngây người.
Cô biết Thành Huyền Vũ có cây lớn, nhưng lại không biết có một khu vườn lớn trồng cây ăn quả.
- Ngươi cũng không biết?
Lỵ Lỵ kinh ngạc hỏi.
- Ta không biết, mấy ngày nay đều ở cùng một chỗ với Mễ Nặc, con bé cũng không nói với tay.
Mễ Á giang tay ra, nhún vai một cái.
Mấy ngày nay ở Thành Huyền Vũ, cô cơ bản đều cùng ở chung với em gái mình.
Hai người không phải ở phòng bếp nghiên cứu món ăn mới, chính là ở phía sau hoa viên chăm sóc những loài hoa cỏ kia.
- Ừm.
Lỵ Lỵ nuốt xuống miếng quýt cuối cùng.
- Đã xảy ra chuyện gì, làm sao bộ dáng các ngươi đều ủ rũ như thế?
Mễ Á ngồi xuống hỏi.
- Chúng ta đi tham quan Siêu thị, sau đó, đi theo Mục Lương các hạ đến thăm Vườn trái cây, nơi đó có thật nhiều hoa quả......
Lan Đế miêu tả chuyện đã xảy ra sinh động như thật.
Sau 5 phút, Mễ Á im lặng không nói gì.
Cô không nghĩ tới mức độ chênh lệch giữa Thành Huyền Vũ với Ốc Đảo lớn như vậy, thậm chí sợ là kế hoạch của bốn vị trưởng lão sẽ có thể không thể thực hiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận