Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1366: Thuyền Ma



Lôi Đức dùng giọng chắc chắn nói:

- Không có ai đã bước vào kênh Sương Mù mà còn có thể đi ra.

Quan sát viên đỏ mặt giải thích:

- Lão Đại, ta tận mắt nhìn thấy, ba thuyền chiến kia vẫn đang ở trong khu vực gió lốc, rất nhanh sẽ đi ra.

- Ngươi hoa mắt rồi.

Đôi mắt Dã Phó lộ rõ vẻ trào phúng.

Quan sát viên đỏ mặt lên, hắn lại gấp giọng nói:

- Không thể nào, trên boong tàu còn rất nhiều người nhìn thấy, đâu riêng gì ta.

- Thật sự?

Lôi Đức chậm rãi đứng lên.

- Hiện tại ra ngoài có thể nhìn thấy.

Quan sát viên vội vàng nói.

- Đi ra ngoài nhìn.

Lôi Đức đứng lên, sải bước rời khỏi khoang thuyền đi tới trên boong tàu.

Phương hướng đuôi thuyền chính là kênh Sương Mù, gió lốc vẫn mãnh liệt như trước, tia chớp tiếng sấm vẫn dồn dập vang lên.

Trong sự bấp bênh, ba chiến thuyền lớn vừa lay động vừa đi về phía trước, mỗi lần chao đảo đều khiến cho người ta nghĩ chúng nó sẽ nhanh chóng lật úp lại, nhưng cuối cùng đều biến nguy hiểm thành an toàn.

Đạp đạp đạp...

Đám người Lôi Đức và Dã Phó đi theo quan sát viên bước tới đuôi thuyền, đồng dạng cũng thấy ba chiến thuyền lớn trong gió lốc.

- Thật sự đi từ kênh Sương Mù ra?

Lôi Đức nhíu mày, nhìn về phía những hải tặc khác vẫn ở nguyên trên boong tàu.

Nhóm hải tặc liên tục gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta đã tận mắt nhìn thấy mấy con thuyền đó xuyên qua sương mù đi ra.

Dã Phó mở lớn miệng, nhẹ giọng nỉ non:

- Chúng ta đã tránh né trong này ba ngày, nhưng không thấy có thuyền tiến vào...

Một hải tặc khác hoảng sợ nói:

- Có thuyền từ trong kênh Sương Mù đi ra… Kể cả nghĩ ta cũng không tin chuyện này xảy ra.

- Nhưng hiện tại nó đã xảy ra.

Lôi Đức nở nụ cười quen thuộc, trong mắt hắn hiện lên một tia hung lệ.

Có hải tặc đề nghị:

- Lão Đại, muốn ra tay cướp của bọn họ hay không?

- Không thể, phải cẩn thận một chút.

Cơ hồ là trong nháy mắt Dã Phó đã lên tiếng phản đối.

Lôi Đức nhìn về phía Dã Phó, tỏ rõ thái độ ngươi mau giải thích cho ta nghe.

- Lão Đại, nếu những chiếc thuyền này có thể từ kênh Sương Mù đi ra, vậy cũng có nghĩa là đám người trên đó có thực lực tuyệt đối, nếu không bọn họ đã sớm chết trong kênh Sương Mù rồi.

Dã Phó nghiêm mặt nói.

Hắn thở sâu một hơi rồi lại tiếp tục nói:

- Chỉ sợ rằng bọn họ là Phong Đạt thứ hai, chúng ta không thể trêu vào.

Sắc mặt Lôi Đức âm trầm xuống, giống như bị chọc đúng chỗ đau. Sau đó hắn nghiêng đầu trừng mắt nhìn Dã Phó một cái, nhưng ngoài miệng cũng phụ họa một câu:

- Có đạo lý.

Dã Phó nhớ tới cái gì, lại thấp giọng nói:

- Cũng có lẽ ba chiến thuyền này là thuyền ma, trên thuyền không có người sống.

- Thuyền ma!

Mọi người kinh hô một tiếng, tất cả ồ lên.

Dã Phó thản nhiên nói:

- Chỉ là suy đoán của ta thôi.

Quan sát viên có chút suy nghĩ rồi yếu ớt nói:

- Ta cảm thấy đây là thuyền ma, như vậy mới hợp lý, bởi vì không một ai có thể còn sống rời khỏi kênh Sương Mù.

Dã Phó hừ một tiếng, lạnh như băng nói:

- Đừng nói bừa, chờ chúng nó đi ra sẽ biết.

- Đúng.

Mọi người kiễng chân lên đầy mong đợi.

Trong gió lốc, bên trên con thuyền lớn đi đầu tiên, Kha Đa Lạp đã phát hiện ra hai con chiến thuyền lớn bên ngoài khu vực gió lốc, cả lá cờ hải tặc màu đen chói mắt kia, khiến cho sắc mặt hắn biến đổi.

Hắn cúi đầu hô to:

- Đội trưởng, bên ngoài gió lốc có thuyền hải tặc!

- Cái gì!

Sắc mặt Mậu Đạt trở nên khó coi.

Bọn họ vừa rời khỏi kênh Sương Mù, còn chưa kịp hưng phấn, đã bị tin tức này làm cho kinh hoảng.

- Tại sao lại xui như vậy?

Đại Tề nghiến răng nghiến lợi.

- Hiện tại nên làm sao bây giờ?

Sắc mặt Kha Đa Lạp trắng bệch, cả người hắn đã bị nước mưa làm ướt.

Tuyết Cơ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lúc gặp được hai chữ hải tặc, nhất thời lên tinh thần. Cuối cùng bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

Cô ẩn thân rời khỏi khoang thuyền, nghiêng tai lưu ý tình huống bên ngoài.

- Cùng bọn họ liều mạng!

Đại Tề nghiến răng nghiến lợi nói.

Mậu Đạt lắc đầu, đen mặt nói:

- Không được, trên thuyền có nhiều hàng hóa như vậy, nếu bị hủy, chúng ta sẽ trắng tay.

Vì mua hàng hóa bọn họ đã dùng hết sạch tài sản của mình ở thành Huyền Vũ.

Đại Tề muộn phiền nói:

- Vậy làm sao bây giờ, hay là vòng qua đi?

- Chúng ta ở trong gió lốc, vòng qua kiểu gì?

Kha Đa Lạp nhỏ giọng nói thầm.

Ầm vang… Từ trong không trung vang lên một đạo sấm sét, tia chớp ngang trời, chiếu sáng sắc mặt trắng bệch của mọi người.

Đại Tề lại nói một đề nghị điên rồ:

- Vậy trở về kênh Sương Mù?

- Không, chúng ta cứ đi ra ngoài, nhưng đừng tỏ ra rụt rè.

Mậu Đạt đột nhiên nói.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Kha Đa Lạp lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

- Nếu trong số đối phương có người thông minh, chắc chắn sẽ hù doạ được bọn chúng.

Trong mắt Mậu Đạt lóe ra ánh sáng.

Hắn giải thích:

- Chúng ta từ trong kênh Sương Mù đi ra, nếu đối phương không nắm chắc tuyệt đối thì sẽ không trực tiếp ra tay với chúng ta đâu.

Đương nhiên, nếu đối phương không có lo lắng, bọn họ nhất định sẽ chết.

Phô trương thanh thế chỉ là cách bất đắc dĩ mà thôi.

………..

Vù vù hô…

Ba chiến thuyền lớn của đội mạo hiểm của Mậu Đạt chạy ra bên ngoài khu vực gió lốc. Vẻ mặt mọi người trên thuyền đều trở nên nghiêm túc, chỉ là trong đáy mắt tràn đầy kích động đã bán đứng sự kích động trong lòng bọn họ lúc này, thực chất trong lòng mấy người đó đều đang âm thầm cầu nguyện cho đoàn hải tặc bên ngoài gió lốc kia đừng quá mạnh mẽ, tốt nhất là đoàn hải tặc bất nhập lưu.

Rầm…

Chiếc thuyền lớn của Mậu Đạt nhanh chóng rời khỏi gió lốc, thân thuyền đang chao đảo cũng trở nên vững vàng hơn rất nhiều, nước mưa trên boong thuyền cũng nhập thành dòng bắt đầu chảy trở về biển rộng.

Kha Đa Lạp đứng trên cột buồm, đưa mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai chiến thuyền lớn của đoàn hải tặc Lôi Đức.

Rầm...

Hai chiến thuyền lớn khác cũng rời khỏi gió lốc, chạy ở hai bên sườn chủ thuyền. Mậu Đạt đứng ở đầu thuyền, cùng Lôi Đức đối mắt nhìn nhau từ xa.

Đại Tề giật giật miệng, thấp giọng nói:

- Đội trưởng, làm như vậy thật sự không có vấn đề chứ?

- Sẽ không có việc gì.

Mặt Mậu Đạt không chút thay đổi, kì thực trong lòng hắn đang cực kỳ lo lắng.

Kế hoạch của hắn chính là phô trương thanh thế, lợi dụng sự thần bí và hung danh của kênh Sương Mù may thành tấm áo choàng khoác bên ngoài, sau đó bày ra bộ dáng nhóm mình không dễ chọc.

- Các ngươi là ai?

Lôi Đức lớn tiếng hỏi.

Mặt Mậu Đạt vẫn không chút thay đổi như trước, lạnh giọng đáp lại:

- Các ngươi không xứng để biết, tránh ra.

-...

Kha Đa Lạp và những thành viên khác của đội mạo hiểm đều âm thầm lo lắng, sợ đội trưởng chọc giận đối phương, sau đó dẫn phát xung đột.

Lôi Đức đứng ở đầu thuyền, sắc mặt hắn âm trầm, hai tay nắm chặt thành quyền.

- Lão Đại, đừng mạo hiểm.

Dã Phó vội vàng nhắc nhở một câu.

Lôi Đức cắn răng khiển trách:

- Ta biết, ngươi câm miệng lại.

-...

Da mặt Dã Phó co rút.

- Nếu không tránh ra, đừng trách chúng ta không khách khí.

Sắc mặt Mậu Đạt cũng trầm xuống.

Dã Phó cắn chặt răng, nhỏ giọng vội vàng nói:

- Lão Đại, đừng dẫn phát xung đột, đối phương không dễ chọc.

Lôi Đức không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Mậu Đạt thử hỏi:

- Các ngươi từ trong kênh Sương Mù đi ra?

Mậu Đạt cười lạnh nói:

- Không phải các ngươi đã thấy rồi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận