Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2082: Trường Dạy Nghề (2)



-..

Các cô bé chỉ cắn môi dưới, quật cường đối diện với ánh mắt quan sát của lão sư thợ rèn, không hề sợ hãi mà lùi lại.

- Rất tốt, rèn sắt cần người có thể chịu khổ, điều này mới là quan trọng nhất.

Thợ rèn hài lòng gật đầu.

Hắn thả sách trong tay xuống, chân thành nói:

- Nếu sức lực nhỏ thì nghĩ biện pháp gia tăng lực lượng, có thể mỗi ngày vung búa nhiều hơn, lâu dần thì sức lực tự nhiên sẽ tăng lên thôi.

- Vâng!

Bọn nhỏ gật đầu thật mạnh.

Thợ rèn nhấn mạnh từng chữ:

- Nhớ kỹ, làm thợ rèn rất cực khổ, người không thể chịu khổ thì mau chóng xin đổi nghề nghiệp, đừng ngồi đây lãng phí thời gian của ta.

Bọn nhỏ không có hé răng, tất cả đều lựa chọn ở lại.

- Ừm, rất tốt, tiếp tục giảng bài.

Thợ rèn hài lòng gật đầu.

Bên ngoài phòng học, Mục Lương có chút kinh ngạc, vị lão sư thợ rèn này rất có thiên phú về phương diện dạy học.

Bên trong Trường Kỹ Thuật.

- Cộp cộp cộp ~

Mục Lương quay đầu nhìn về phía Y Lệ Y, hỏi:

- Toàn bộ nghề nghiệp trong Trường Kỹ Thuật đã mở rồi à?

- Có một môn còn chưa mở học.

Y Lệ Y lắc đầu.

- Môn nào?

Nguyệt Thấm Lan hỏi.

Y Lệ Y nhẹ giọng nói:

- Nghề thiết kế đồ trang sức, châu báu.

Đây là nghề nghiệp mà Mục Lương đưa ra, châu báu và đồ trang sức là chân ái của cánh phụ nữ từ vương thất cho tới quý tộc, chỉ cần xinh đẹp thì các nàng đều không tiếc tiền mua, cho nên cần phải bồi dưỡng nhân tài về phương diện này.

- Nguyên nhân là gì?

Mục Lương bình thản hỏi.

Y Lệ Y tiếc nuối nói:

- Thiếu lão sư, chúng ta vẫn chưa tìm được người biết thiết kế châu báu và đồ trang sức.

- Chuyện này đúng là rất khó tìm.

Trong đầu của Mục Lương hiện lên hàng ngàn hình ảnh về đồ trang sức, lúc rảnh rỗi có thể vẽ ra.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Giao cho ta đi, cứ từ từ rồi sẽ tìm được thôi.

- Ừ, được!

Mục Lương lên tiếng.

Y Lệ Y cung kính hỏi:

- Thành chủ đại nhân, phía trước chính là lớp thiết kế thời trang, ngài có muốn xem không?

- Ừm, xem một chút đi.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Trong lớp học thiết kế thời trang, các học sinh đang chuyên chú nhìn lên bục giảng, lão sư đang tiến hành giảng giải tri thức.

- Muốn học thiết kế thời trang, trước hết phải học được phác hoạ và vẽ tranh màu nước, như vậy mới có thể vẽ ra được bản thiết kế tốt.

Trên bục giảng là một vị nữ lão sư đang nghiêm túc nói:

- Học giỏi phác hoạ và tranh màu nước, cho dù sau này không thể trở thành thợ thiết kế thời trang thì cũng có thể đổi nghề làm công việc khác, ví dụ như thiết kế nội thất hay họa sĩ…

Đôi mắt của Mục Lương hơi sáng lên, nếu như không phải biết những lời mà đối phương nói đều là tri thức mà hắn viết ra, suýt tí nữa hắn đã cho rằng cô ấy là lão sư đến từ Địa Cầu.

Tố Cẩm đột nhiên hỏi:

- Cô ấy vẽ rất lợi hại sao?

- Ừm, phác hoạ và màu nước đều tinh thông.

Y Lệ Y gật đầu nói.

Phác hoạ và màu nước là do tiểu hầu gái dạy đối phương, sau đó cô ấy lại tự tìm tòi học hỏi, mỗi ngày đều luyện tập vẽ, từ đó mà họa kỹ vững bước gia tăng.

Tố Cẩm nghe vậy đôi mắt sáng lên, lộ ra vẻ mặt nhao nhao muốn thử.

- Thật ra nếu xét về họa kỹ thì Tố Cẩm sẽ mạnh hơn một chút.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Thật sao?

Đôi môi hồng của Tố Cẩm khẽ nhếch.

Anh từ tốn bảo:

- Ta chưa từng thấy người nào lợi hại hơn ngươi.

Tố Cẩm dịu dàng nói:

- Ngươi còn phải nhờ ngươi dạy dỗ nhiều hơn.

Mục Lương khẽ cười, gật đầu nói:

- Tốt thôi.

Nguyệt Thấm Lan lộ ra ánh mắt u oán, cô hoài nghi Tố Cẩm mới thật sự là hồ ly tinh, vô thanh vô tức đã tìm được lý do tiếp cận Mục Lương.

Đám người đi dạo một vòng tòa nhà dạy học, vây xem phương thức giảng bài của mỗi lớp dạy nghề, tổng thể vẫn là rất hài lòng.

- Thành chủ đại nhân, ta đã làm đơn xin trang bị điều hòa cho mỗi phòng học.

Y Lệ Y đột nhiên nói.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu:

- Ừm, sẽ có người an bài việc này.

Nghe vậy, trong mắt Y Lệ Y lộ ra vẻ vui mừng, thật sự là khí hậu ở Chủ Thành quá khó lường, mấy ngày trước nóng bức, vài ngày sau lại lạnh vô cùng, việc này có liên quan tới khí hậu ở trên biển, cô cung kính hỏi:

- Thành chủ đại nhân có muốn đến xem tòa nhà thực hành tổng hợp chứ?

- Tới cũng đã tới rồi, đi xem một chút đi.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vâng, mời thành chủ đại nhân đi theo ta.

Y Lệ Y giơ tay ra hiệu, xoay người đi trước dẫn đường.

Đám người đuổi theo, rời đi tòa nhà dạy học, đi sang tòa nhà thực hành tổng hợp ở bên cạnh.

Mọi người đi vào lầu một tòa nhà thực hành tổng hợp, trung gian là một hành lang dài, hai bên là phòng học, trước mỗi cánh cửa đều có một bảng gỗ viết công dụng tương ứng của từng gian phòng.

- Phòng rèn sắt, phòng hội họa…

Ly Nguyệt nhẹ giọng đọc chữ bên trên bảng gỗ.

- Các phòng ở đây đều là nơi để các học viên luyện tập thực hành.

Y Lệ Y giới thiệu.

Nguyệt Thấm Lan hỏi:

- Hiện tại, có ai đang đi học ở chỗ này không?

- Ta ngẫm lại một chút…!

Y Lệ Y hơi nhíu mày nhớ lại thời khóa biểu, gật đầu nói:

- Có một lớp đang thực hành nấu nướng.

- Đi xem chứ?

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn về phía anh.

- Ừm, ngươi dẫn đường đi.

Mục Lương lên tiếng.

- Được rồi, phòng luyện tập nấu ăn ở trên lầu hai.

Y Lệ Y đi trước dẫn đường, cầu thang nằm ở cuối hành lang dẫn lên lầu hai.

Mọi người đi tới lầu hai, gian phòng đầu tiên bên tay trái chính là phòng luyện tập nấu ăn.

Đoàn người còn chưa đi vào thì đã nghe được tiếng đập sắt truyền ra.

- A, tại sao lại có người đập sắt ở đây?

Ly Nguyệt kinh ngạc thốt lên.

Y Lệ Y giải thích:

- Không phải đập sắt, bọn nhỏ đang luyện tập đảo nồi.

- Đảo nồi?

Ly Nguyệt cảm thấy nghi ngờ, cất bước đi về phía cửa.

Bên trong Phòng Luyện Tập là từng hàng bếp lò vẫn chưa nhóm lửa, bên cạnh mỗi bếp lò đều có một đứa bé đang đứng, tay trái cầm chảo sắt, tay phải cầm muôi cán dài, trong chảo là hạt cát và đá cuội.

- Bang bang bang ~~~

Bọn nhỏ cầm muôi cán dài, nhanh chóng đảo hạt cát và đá cuội, liên tục trở mặt này sang mặt khác.

Đầu ai nấy đều tuôn mồ hôi xối xả nhưng động tác trên tay không ngừng nghỉ, thoạt nhìn còn rất vụng về và không thuần thục.

Lão sư trung niên chắp tay sau lưng, nghiêm nghị nói:

- Động tác phải mau hơn một chút, nếu như trong chảo là nguyên liệu nấu ăn, dựa theo tốc độ này của các ngươi thì đồ ăn đều cháy khét cả rồi.



- Vâng!

Bọn nhỏ lớn tiếng đáp lại, động tác trên tay nhanh hơn.

- Biên độ đảo cũng phải lớn hơn nữa, tay phải cầm chắc chảo sắt, đây mới chỉ là chảo nhỏ, sau này đổi thành chảo sắt lớn chẳng phải là không thể đảo được nữa?

Lão sư nghiêm túc nói.

- Bang bang bang~~

Bọn nhỏ không rảnh để lau mồ hôi, vội vã làm theo lời giảng.

-.. Nhìn có vẻ rất cực khổ.

Tố Cẩm nhìn bọn nhỏ cắn môi dưới, thần sắc kiên nghị đảo chảo sắt.

- Hiện tại trả giá nỗ lực và mồ hôi bao nhiêu, sau này có thể thu hoạch được càng nhiều hồi báo.

Mục Lương bình thản nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận