Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3549: Trói cũng phải trói đi Vĩnh Hằng đường. (1 càng ). (length: 7691)

Hống hống hống ~~~ Tiên Huyền Vũ gầm lên một tiếng, đôi mắt to lớn nhìn chằm chằm vào đám cường giả của gia tộc Thao Thiết.
"Các ngươi thật là tham lam, đầu tiên nhắm đến Thế Giới Thụ của người ta, hiện tại lại mơ tưởng đến nền tảng của Huyền Vũ Đế quốc."
Nhã Nhân mặt lộ vẻ trào phúng nói. Huyền Vũ Đế quốc xây trên lưng Tiên Huyền Vũ, nói nó là nền tảng của Huyền Vũ Đế quốc không hề quá đáng.
Thao Yến không nói gì, trong lòng đang tính toán điều gì đó. Lai lịch của Huyền Vũ Đế Quốc quá mức thần bí, có Thế Giới Thụ có thể khiến một Tiên Vương cấp thánh thiện Huyền Vũ cam tâm làm tọa kỵ, phía sau lẽ nào có cường giả thần bí trấn giữ?
"Lão đại, bây giờ làm sao?"
Thao Vụ nhìn về phía Thao Yến, trong ánh mắt tham lam không hề che giấu. Mắt Thao Yến lóe lên, trầm giọng nói: "Về trước đi."
"Lão đại."
Đám người Thao Vụ trừng lớn mắt, nét mặt lộ vẻ lo lắng.
"Ít nói nhảm, trở về."
Thao Yến lạnh lùng nói.
"Vâng."
Đám người Thao Vụ sắc mặt khó coi đáp.
Thao Yến nhìn về phía Nhã Nhân và những người khác, lạnh lùng nói: "Hy vọng các ngươi có thể bảo vệ được Thế Giới Thụ."
"Vậy không nhọc ngươi phí tâm."
Liễu Dao lạnh lùng đáp.
"Đi."
Thao Yến thu tầm mắt lại, giơ tay xé rách không gian, cất bước tiến vào bên trong rồi biến mất.
Mấy người tông chủ Nam Vũ cũng sắc mặt khó coi, khi nhìn vào mắt Nhã Nhân, nghĩ đến thân phận của nàng, nội tâm giãy dụa một hồi lâu vẫn là chọn rời đi.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Nam Vũ Tông chủ trầm giọng nói.
"Không phải, sợ cái gì?"
Có người không nhịn được hỏi.
Không ai để ý đến hắn, từng bóng người lần lượt biến mất, rất nhanh tinh không bên ngoài Huyền Vũ Đế quốc khôi phục tĩnh mịch.
"Lúc này đã đi rồi?"
Hi Nguyệt ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt đẹp.
"Sẽ còn trở lại."
Liễu Dao thở dài nói.
Nhã Nhân lạnh nhạt nói: "Không sai, danh hiệu của ta chỉ có thể dọa bọn họ một thời gian, lần sau đến có khả năng là tộc trưởng Thao Thiết."
"Tộc trưởng Thao Thiết, cường giả Tiên Tôn cảnh?"
Hi Nguyệt trừng lớn mắt.
"Đúng vậy."
Nhã Nhân đáp.
"Có ngươi ở đây, người Thao Thiết không dám đến đâu."
Giọng của Hi Nguyệt mang theo chút không chắc chắn.
"Nơi này không phải Vĩnh Hằng Thành, ta ở đây có thể khiến bọn họ kiêng kỵ một thời gian, nhưng việc từ bỏ cướp đoạt Thế Giới Thụ là không thể, huống chi còn có Tiểu Huyền Vũ ở đây, sức hấp dẫn của nó đối với bọn họ càng lớn hơn."
Nhã Nhân giải thích.
Sắc mặt Hi Nguyệt trở nên xấu xí, hiểu ý trong lời nói của Nhã Nhân, chỉ cần sự cám dỗ đủ lớn, không có gì có thể ngăn cản những tên cường đạo này đến đây.
Cô nàng quay đầu hỏi: "Nghe bọn hắn nói, ai đắc tội thế lực Vĩnh Hằng đường đều sẽ biến mất không dấu vết, ngươi có thể dùng biện pháp của ngươi để giải quyết người của gia tộc Thao Thiết không?"
Nhã Nhân liếc nhìn cô nàng, nói: "Cái Vĩnh Hằng Đường này cũng không phải một mình ta định đoạt, nếu không tổn hại đến lợi ích của Vĩnh Hằng Đường, không có lý do gây chiến."
Nàng là chủ của Vĩnh Hằng Đường, từng là người bên cạnh Vĩnh Hằng Chi Chủ, những người từng giúp Vĩnh Hằng Đường giải quyết vấn đề cũng là người bên cạnh Vĩnh Hằng Chi Chủ trước kia. Liễu Dao hé miệng, lời khuyên nhủ lại nuốt vào trong.
"Ít nhất... bây giờ là an toàn."
Nhã Nhân mỉm cười nói.
Nội tâm Liễu Dao nặng trĩu, nghĩ đến lần sau gia tộc Thao Thiết lại đến, rất có thể là tộc trưởng Thao Thiết cảnh giới Tiên Tôn, cả người nàng đều không ổn. Hi Nguyệt trầm giọng nói: "Nếu như Mục Lương có thể thành công đột phá đến Tiên Tôn cảnh, vậy tất cả vấn đề đều có thể giải quyết."
Nhã Nhân lạnh nhạt nói: "Gia tộc Thao Thiết không chỉ có một vị cường giả Tiên Tôn cảnh, huống chi Mục Lương dù đột phá, thực lực cũng không thể so với lão quái vật đã bước vào Tiên Tôn cảnh nhiều năm được."
Liễu Dao và Hi Nguyệt lần thứ hai trầm mặc, hiểu lời Nhã Nhân nói là sự thật.
Ba người trầm mặc trở về cao nguyên, Nguyệt Thấm Lam và những người khác thấy các nàng trở về, đều căng thẳng vây lại.
"Tình hình thế nào?"
Nguyệt Thấm Lam lo lắng hỏi.
"Đều đã rời đi."
Liễu Dao đáp.
"Ồ, không đánh nhau sao?"
Sibeqi chớp đôi mắt vàng.
Nguyệt Phi Nhan nghi hoặc hỏi: "Hay là bọn họ không phá được phòng ngự của Tiểu Huyền Vũ?"
Nguyệt Thấm Lam giật khóe mắt, đưa tay gõ đầu hai người một cái, tức giận nói: "Câm miệng đi, thật mong đánh nhau sao?"
"Không có."
Sibeqi ôm đầu thành thật lắc đầu.
"Mẹ, nhẹ tay một chút nha, chẳng phải đều nói phụ nữ làm mẹ đều dịu dàng như nước sao."
Nguyệt Phi Nhan ủy khuất nói.
"Vậy ngươi có nghe Mục Lương nói rằng làm mẹ lại thế nào không?"
Nguyệt Thấm Lam híp mắt hỏi.
"Oh."
Nguyệt Phi Nhan thành thật đáp.
Đáy mắt Nhã Nhân thoáng lộ vẻ tươi cười, cảm thấy đôi mẹ con trước mắt khá thú vị.
Elina lo lắng hỏi: "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao bọn họ đi mà vẫn buồn rười rượi vậy?"
"Cô nói đi."
Hi Nguyệt ra hiệu cho Liễu Dao kể.
Liễu Dao cũng không nói nhảm, kể hết chuyện đã xảy ra, bao gồm cả Vĩnh Hằng Đường, sau khi nghe xong tất cả đều trầm mặc, tâm tình trở nên không vui.
"Cường giả Tiên Tôn cảnh sẽ đến, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Elina thở dài một tiếng.
"Làm sao bây giờ chứ, đương nhiên là ngăn cản bọn chúng lại."
Nikisha nghiến răng nói.
Ngôn Băng kiên định nói: "Đúng vậy, cho dù chết, ta cũng sẽ chết ở trước mặt Mục Lương."
"Dù thế nào đi nữa, không thể để cho Mục Lương và Linh Nhi bị quấy rầy."
Ly Nguyệt kiên quyết nói.
Mắt Hồ Tiên lóe lên, đột nhiên nói: "Vĩnh Hằng Đường có phải rất an toàn không?"
"Đương nhiên."
Nhã Nhân ưu nhã nói.
Hồ Tiên hít sâu, giọng nói chân thành: "Giúp ta một chuyện, đưa bọn nhỏ và Ly Nguyệt, Sibeqi đi Vĩnh Hằng Đường lánh nạn."
"Đúng đó, để cho bọn họ đi."
Nguyệt Thấm Lam đồng tình nói.
"Được."
Nhã Nhân trực tiếp đáp ứng.
"Ta không đi."
Ly Nguyệt và Sibeqi đồng thanh nói.
Nguyệt Thấm Lam nghiêm giọng nói: "Không có gì để thương lượng cả, các ngươi phải đi, bọn trẻ cũng cần các ngươi chăm sóc."
"Vậy hay là mọi người đi đi, ta ở lại đây."
Sibeqi chăm chú nói.
"Ừ."
Ly Nguyệt gật đầu.
"Phải đi, con nít quan trọng nhất."
Hồ Tiên mặt lạnh, mang vẻ mặt không cho từ chối. Ly Nguyệt và Sibeqi hé miệng, cố chấp phản kháng một cách lặng lẽ.
"Các ngươi đến Vĩnh Hằng Thành, chúng ta mới yên tâm, Mục Lương cũng sẽ không phải lo lắng."
Giọng điệu Nguyệt Thấm Lam dịu xuống.
"Bọn trẻ có thể đi, ta không đi."
Ly Nguyệt lắc đầu nói.
"Trong bụng ngươi còn có con của Mục Lương."
Ánh mắt Nguyệt Thấm Lam nhu hòa. Ly Nguyệt trầm mặc, dưới bụng đã nhô lên đang ấp ủ một sinh mệnh mới.
"Vậy thì cùng đi luôn cho xong."
Nhã Nhân nhún vai, làm ra vẻ ta đồng ý hết.
Nguyệt Thấm Lam lắc đầu nói: "Không cần, Huyền Vũ Đế Quốc còn cần chúng ta quản lý, ngươi giúp chúng ta chăm sóc bọn nhỏ là được rồi."
"Còn cả Ly Nguyệt và Sibeqi nữa."
Hồ Tiên nói thêm vào.
Sibeqi mặt mày nghiêm trọng, vẫn không chấp nhận sắp xếp của mọi người.
"Ta đi xem Mục Lương."
Nàng ném một câu rồi xoay người rời đi.
"Con bé hiểu chuyện."
Nguyệt Thấm Lam thở dài.
"Trói cũng phải trói đến Vĩnh Hằng Đường."
Hồ Tiên hành động quyết đoán.
Nhã Nhân nhìn bóng lưng nữ nhân đuôi cáo bằng ánh mắt tán thưởng, sự phân định rõ ràng đã có quyết định vô cùng quan trọng với Mục Lương.
Ps: « 1 chương »: Xin cầu đánh thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận