Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 743: Nước! Hi Vọng!

.........

Tầm mười giờ, bên trên pháo đài Thiên Môn Lâu.

Đại An Ti dựa vào tường thành, ngắm nhìn mặt đất nhanh chóng xẹt qua, cảm thấy có chút nhàm chán.

- Không phải nói chúng ta sắp tới thành Vũ Thái sao?

Đại An Ti ngáp một cái, trong tầm mắt của cô chỉ toàn đất cát.

- Đại tổng trưởng, ta đã nhìn thấy thành Vũ Thái.

Cao Thao đứng bên cạnh cầm ống nhòm lên tiếng.

- Ở đâu?

Đại An Ti chấn động tinh thần.

- Phía trước bên trái.

Cao Thao đưa ống nhòm cho cô gái tóc xanh.

Hai mắt của Đại An Ti trợn to, đặt ống nhòm trước mắt mình, nhìn đất cát nơi xa một hồi mới tìm được một toà thành đổ nát.

Hôm nay, bão cát rất lớn, thành Vũ Thái và đất cát đã dung hợp thành một.

- Thật là điêu tàn.

Đại An Ti cảm thán một tiếng.

Cô vừa dứt lời thì tốc độ của Rùa Đen chậm lại, nếu không rất có thể sơ ý giẫm nát tòa thành nhỏ kia.

Sau năm phút, Rùa Đen dừng lại cách thành Vũ Thái hai ngàn mét.

Với khoảng cách này, đứng trên Thiên Môn Lâu cũng có thể nhìn thấy tường thành đổ nát của thành Vũ Thái.

Mặt đất không còn chấn động, tiếng gầm rú biến mất, chỉ còn lại tiếng gió.

Đại An Ti nhìn thành Vũ Thái cách đó không xa, an tĩnh chờ người trong thành tiến ra dò xét, hưng chờ rồi lại chờ, nửa giờ trôi qua.

- Kỳ quái, tại sao không có người đi ra?

Đại An Ti cau mày, cảm thấy có gì đó là lạ.

Cao Thao cũng cảm thấy nghi ngờ:

- Đúng là có chút kỳ quái, lúc trước đến tòa thành nào đều sẽ có người đi ra dò xét, tại sao lần này lại không có ai?

- Gọi vài người vào thành với ta.

Đại An Ti quyết định.

- Vâng.

Cao Thao giơ tay thực hiện quân lễ, xoay người đi an bài.

Mười phút sau.

Đại An Ti và Cao Thao mang theo mười tám tên Thành Phòng Quân, đạp cát đất đi về phía thành Vũ Thái.

Hai ngàn mét đi chưa tới mười phút.

Cổng thành mở rộng, trên đường phố không một bóng người.

Cộp cộp cộp......

Trên mặt của Đại An Ti lộ ra thần sắc ngưng trọng, nàng cất bước băng qua cửa thành đi vào trong.

Trên mặt đất là một tầng cát bụi dày ba centimet, một bước lưu lại một dấu chân.

- Chú ý cảnh giới.

Cao Thao nghiêm túc ra lệnh.

Đại An Ti nhỏ giọng nói suy đoán của mình:

- Chẳng lẽ tòa thành này bị bỏ hoang?

- Không, Đại tổng trưởng hãy nhìn kỹ, trước vài căn nhà vẫn còn có dấu chân.

Cao Thao trầm giọng nói.

Tại phương hướng mà hắn chỉ, đúng là có mấy căn nhà vẫn còn lưu lại dấu chân trước cửa.

- Cho nên trong thành vẫn còn có người sống.

Đôi mắt màu xanh của Đại An Ti sáng lên.

Cao Thao nhìn cảnh vật xung quanh, suy đoán:

- Có thể là vị trí cánh cửa đặc thù cho nên bão cát chưa kịp xóa hết vết tích.

- Vào trong xem sao.

Đại An Ti vung tay lên, bước đến căn nhà có dấu chân.

- Đại tổng trưởng, chú ý an toàn.

Cao Thao vội vàng đi theo.

Khi đoàn người đứng trước nhà, Cao Thao tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ.

Cót két......

Cửa phòng bị đẩy ra, trong phòng rất yên tĩnh và tối tăm.

Đại An Ti cau mày, dẫn đầu bước vào, phát hiện trong nhà bày trí rất đơn giản.

Cô nhìn quanh phòng khách một vòng, không có phát hiện gì đặc biệt, sau đó đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ không có cửa, cũng không có cửa sổ.

Nhưng Đại An Ti vừa bước vào lập tức nhìn thấy một bé gái hấp hối nằm co ro ở trên giường.

Đôi mắt màu xanh băng của nàng sáng lên, hô một tiếng:

- Có người!

- Đại tổng trưởng, cẩn thận một chút.

Cao Thao lập tức chạy đến, không quên nhắc nhở một câu.

Đại An Ti phất tay nói:

- Không sao, đối phương chỉ là một bé gái thôi.

Cô tiến lên trước, nhẹ nhàng kêu một tiếng:

- Em gái nhỏ, ngươi không sao chứ?

Yên tĩnh, không có ai đáp lại.

- Ngủ rồi sao?

Sắc mặt của Đại An Ti trở nên nghiêm túc.

Cô nhẹ nhàng chạm vào người của bé gái, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng.

- Chẳng lẽ cô bé chết rồi?

Tròng mắt của Cao Thao co rụt, tâm trạng dần dần nặng nề.

Đại An Ti lật bé gái nằm thẳng người, ngón tay tiến sát đến mũi của đối phương, có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt, vội vàng hô to:

- Cô bé chưa chết, vẫn còn hô hấp, mau đưa bí dược chữa thương tới!

- Đây.

Cao Thao cấp tốc rút một ống bí dược chữa thương ở bên hông rồi đưa cho Đại An Ti.

Để tiện việc mang theo, bình đựng bí dược chữa thương đều đổi thành ống dài, có thể dễ dàng cố định bên hông.

Đại An Ti vặn miệng bình, đút toàn bộ bí dược chữa thương cho bé gái, nước thuốc màu xanh nhạt chảy vào cổ họng.

- Tại sao không có phản ứng gì cả?

Đại An Ti khó hiểu hỏi.

Cao Thao vội vàng giải thích:

- Đại tổng trưởng, hiệu quả của thuốc cần có thời gian để phát huy.

- Vậy thì chờ một chút, các ngươi đi dò xét những căn nhà khác.

Đại An Ti ra lệnh.

- Vâng.

Nhóm Thành Phòng Quân đồng thanh đáp lại, cầm nỏ quân dụng rời đi.

Qua một hồi lâu, tần suất hô hấp của bé gái bắt đầu tăng tốc, hơi thở cũng không còn yếu ớt như trước.

Hàng mi mảnh dài của nàng hơi run, sau đó chậm rãi mở mắt.

- Tỉnh rồi!!

Đại An Ti chấn động tinh thần, vội vàng vươn tay đỡ cổ của bé gái, quan tâm hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Chị gái, ngươi là ai?

Bé gái gian nan hỏi.

Lúc này giọng nói của cô bé giống như cái chiêng hỏng, vừa khàn khàn vừa khó nghe.

- Ta là Đại An Ti, ngươi có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?

Đại An Ti quan tâm hỏi.

- Chị, ta có thể uống một miếng nước không?

Bé gái mở đôi môi khô nứt, đáy mắt tràn đầy khát vọng.

- Đây, nơi này có nước.

Đại An Ti không nói hai lời, lập tức gỡ bình nước bên hông rồi mở nắp bình đưa cho bé gái.

- Nước. Thật sự có nước.

Đôi mắt tuyệt vọng của bé gái nháy mắt dấy lên hy vọng.

Cô bé run rẩy cầm bình, ngẩng đầu há to miệng uống nước, nước mắt tuôn trào, nhớ tới anh trai đã rời đi, có phải nếu đợi thêm một chút nữa thì hắn cũng sẽ có nước uống không?

…………..

Ực ực ực ~~

Bé gái ngẩng đầu, vừa khóc vừa uống nước.

- Uống chậm một chút, không ai giành với ngươi.

Ánh mắt của Đại An Ti lấp lóe, xem dáng vẻ của cô bé chắc đã rất lâu không được uống nước, dịu dàng hỏi:

- Ngươi không uống nước mấy ngày rồi?

Ợ ~~

Bé gái ợ một cái, luyến tiếc đặt bình nước rỗng xuống giường, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi mới nhỏ giọng nói:

- Hôm nay là ngày thứ tư.

- Thật đáng thương!

Đại An Ti thở dài, rất là đồng cảm với cô bé, nhớ lại lúc cuộc sống ở thành Sơn sau khi Giếng Thánh khô cạn.

Đại An Ti đỡ bé gái ngồi dậy, tiếp tục hỏi:

- Trong thành không có nước sao?

Hai tay của bé gái ôm đầu gối, giọng điệu mất mát:

- Vốn dĩ có nước, nhưng không biết vì sao mà năm ngày trước con suối đột nhiên không còn tuôn nước ra nữa.

- Tình huống này… Tại sao lại giống như Giếng Thánh......

Tròng mắt của Đại An Ti phóng to, đè nén sự bất an trong lòng, ngước mắt hỏi:

- Người nhà của ngươi đâu?

Nghe đến đây, đôi mắt của bé gái lập tức đỏ hoe, giọng điệu mất mát:

- Anh trai của ta đã đi rồi...... Hắn không cần ta nữa.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Đại An Ti kinh ngạc hỏi.

- Thành chủ đã rời đi cùng với những người còn sức lực, anh trai cũng đi theo, hắn không cần ta nữa......

Bé gái nói xong vùi đầu vào khuỷu tay gào khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận