Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1073: Đánh Rắn Động Cỏ

- Hắc hắc… Ta sẽ không khách khí.

Hắc Thuỷ cười ngây ngô vài tiếng, động tác nhanh chóng cầm lấy dao nĩa trên bàn ăn, hắn đi thẳng tới nơi đựng bắp ngô.

Dưới con mắt của hắn, những hạt ngô kia có màu vàng cực kỳ hấp dẫn, hương vị nhất định sẽ ngon lành.

Có người chủ đông, những người còn lại cũng không rụt rè thêm, bọn họ đều vươn tay đồ trên bàn, chiếc bàn bằng ngọc lưu ly liên tục thay đổi.

- Ăn ngon, ăn ngon thật.

Hắc Thuỷ một ngụm cắn vào bắp ngô, ngay cả lõi ngô hắn cũng nhai nuốt.

-.....

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con ngươi xanh nước biển, cô đang nghĩ có nên ra nhắc nhở hắn một chút hay không, cái lõi ngô kia đâu có ăn được.

- Nếu hắn nuốt trôi thì cứ để cho hắn ăn đi.

Mục Lương buồn cười nói.

Hắc Thuỷ ngắc ngứ ăn xong một bắp ngô, lại cầm một củ khoai lang nướng thật to, bỏ vào miệng nhai nuốt.

- Thành chủ đại nhân, thứ này ăn rất ngon.

Bạch Ngọc nhai tới phồng hai má, cô đưa tay chỉ vào bánh mì được làm từ lúa mạch.

- Ừm, ăn ngon thật.

Tố Cẩm đang nhỏ nhẹ ăn, đôi mắt xinh đẹp của cô thường thường nhìn về phía Mục Lương ở cách đó không xa.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng nhắc nhở nói:

- Mục Lương, Tố Cẩm các hạ cứ nhìn chằm chằm vào ngươi đấy.

-....

Mục Lương co rút khóe miệng. Anh bình thản nói:

- Đó là ảo giác của ngươi thôi.

………

- Trông ngon thật!

Bạch Ngọc phồng má lên.

Đĩa ăn trên tay cô ấy đã đầy ắp thức ăn, trong đó hầu hết đều là rau xanh.

Tay trái cô ấy cầm đĩa thức ăn, tay phỉa cần nĩa, thỉnh thoảng lại lấy thức ăn mới từ nồi thủy tinh trên bàn. Tố Cẩm nhìn đĩa ăn chất đống trên tay, thức ăn trên đĩa còn chưa ăn xong, cô ta đã bắt đầu ngó tới những thứ trong nồi.

Bạch Ngọc quay lại nhìn thành chủ của mình, nói một cách hàm hồ không rõ ràng:

- Thành chủ đại nhân, mau thử cái này đi.

- Ngươi ăn đi.

Tố Cẩm xoay người đi đến chỗ ít người.

Trong sảnh chính, các đại thành chủ lúc này như mất hết hình tượng, họ cầm đĩa thức ăn đi qua đi lại cạnh mấy cái bàn kính, có người chỉ đơn giản là dồn vào họng ăn.

Mục Lương bình tĩnh nhìn, có một số món ăn đã hết.

- Cũng nhanh quá nhỉ, rau xanh và trái cây đều bị giành trước hết rồi.

Hồ Tiền khoanh hai tay trước ngực, trong đôi mắt đỏ thẫm hiện lên vẻ khinh thường.

- Đều là người thông minh.

Nguyệt Thấm Lan ôn tồn nói.

Mục Lương mỉm cười, nếu như đám người trước mặt này ngu xuẩn, thì sao có thể ngồi lên vị trí thành chủ.

- Trong bếp còn gì ăn không?

Anh quay đầu nhìn tiểu hầu gái.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn nói:

- Còn rất nhiều khoai lang hầm thịt.

- Bưng lên đây hết đi.

Mục Lương điềm nhiên nói.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan đáp lại, rồi xoay người chạy vào phòng bếp.

- Ta sợ còn không đủ cho bọn họ ăn.

Hồ Tiên ve vẫy cái đuôi cáo của mình.

Nguyệt Thấm Lanche miệng cười khẽ:

- Bọn họ giống như bị bỏ đói mấy ngày.

- Thức ăn trên Ốc Đảo không ngon sao?

Mục Lương nghe vậy, nhìn sang nữ tử đuôi cáo hỏi.

Hồ Tiên lên tiếng giải thích:

- Những thứ họ ăn đều là tự mang theo, đương nhiên không có đồ ăn ngon như thế này rồi.

- Chả trách!

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhướng mày.

Anh hạ giọng hỏi:

- Mấy người Ly Nguyệt đâu rồi?

- Bọn họ đi giám sát Áo Cách Tư Cách rồi.

Nguyệt Thấm Lan thì thầm vào tai Mục Lương.

- Ừm.

Sắc mặt Mục Lương không chút thay đổi gật đầu.

Cộp cộp cộp…

Có tiếng bước chân, Già Lạc bước vào sảnh chính, sau khi nhìn thấy Mục Lương lập tức bước tới.

- Thành chủ đại nhân, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Gia Lạc nói một cách lịch sự.

- Nói đi.

Mục Lương vung tay một cái, lĩnh vực cấm thanh hình thành một vòng bên ngoài, ngăn cách giọng nói của anh và mấy nữ nhân đó, không để người ngoài nghe thấy.

- Có người bán tin tức bí mật về thành Huyền Vũ.

Gia Lạc theo thói quen hạ giọng,

- Ai?

Đôi mắt sâu thẳm của Mục Lương lóe lên vẻ lạnh lùng.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên dưới đôi mắt xanh lam của Nguyệt Thấm Lan, cô thì thào nói:

- Chẳng lẽ là Nghiêu Thiên?

- Tiểu Cốt nói rằng đó là một người đàn ông tóc dài tên là Bạch Trạch.

Già Lạc giải thích.

Ban đầu cô đang dạy cho chị em Lê Nhã kiến thức về linh khí, Lý Tiểu Cốt đã tìm thấy cô kể lại những gì đã xảy ra chiều nay trong thành phố.

- Bạch Trạch!

Mục Lương nâng mắt nhìn về phía góc chính sảnh, Bạch Trạch khí chất âm nhu đang ăn ngô. Dám bán thông tin của thành Huyền Vũ, ngươi muốn chết sao.

- Tiểu Cốt, ta nhớ cô ấy là con gái của Lý Nhị Cốt, thành Thánh Dương!

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc nói.

Cô lại nhìn Lý Nhị Cốt đang ăn ngấu nghiến, có chút ấn tượng về hắn.

- Giải thích chi tiết.

Mục Lương thu lại ánh mắt nhìn Bạch Trạch để tránh bị hắn phát giác được điều bất ổn.

- Là như thế này...!

Già Lạc kể lại lời của Lý Tiểu Cốt.

- Giao dịch linh khí cấp cao đổi lấy thông tin mật của thành Huyền Vũ, còn dám nói chuyện sao.

Nguyệt Thấm Lan chế nhạo khi nghe những lời này, Hồ Tiên nghiêng đầu nhàn nhạt nói:

- Nếu hắn thực sự biết bí mật, dùng linh khí cao cấp đổi cũng không thiệt.

- Có lẽ hắn không biết.

Mục Lương khẽ lắc đầu.

- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, hay là bắt hắn lại đi.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.

- Cứ chờ, có thể có người của Nghiêu Thiên trong nhóm này, đừng đánh rắn động cỏ.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Đánh rắn động cỏ?

Hồ Tiên nghiêng đầu, lại học thêm được một từ mới.

Nguyệt Thấm Lan trầm ngâm một chút rồi gật đầu, cô đề nghị:

- Vậy thì cứ để đám người Ly Nguyệt giám sát hắn ta.

- Để Ny Cát Sa đi.

Mục Lương gật đầu nói, khả năng thức tỉnh của Ny Cát Sa, là một phần cơ thể có thể phát triển ở bất cứ đâu.

Đồng thời khả năng thức tỉnh cũng bị ảnh hưởng bởi trạng thái cơ thể, khi mặc áo giá U Linh, tay chân mọc ra cũng có hiệu quả ẩn thân cụ thể.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan ghi nhớ chuyện này trong lòng.

- Thành chủ đại nhân, không chuyện gì nữa thì ta đi đây.

Già Lạc lùi lại một bước và bước vào lĩnh vực cấm thanh. Cơ thể cô run lên, một sự im lặng chết chóc khiến cô có chút không thích ứng được.

Mục Lương thấy vậy ý niệm khẽ động, thu lại lĩnh vực cấm thanh.

- Phù phù.

Gia Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt.

- Ăn chút gì rồi mới về.

Mục Lương ôn nhu nói.

- Thôi, thấy bọn họ ăn như thế, ta không có hứng ăn.

Già Lạc nhìn mặt bàn lộn xộn cùng với bàn tay dính đầy dầu mỡ, cô không còn cảm giác thèm ăn nữa.

- Bảo Diêu Nhi làm riêng một phần cho ngươi vậy.

Mục Lương đề nghị nói.

Già Lạc lắc đầu cười nhẹ:

- Không cần phiền như thế, ta còn phải quay về dạy cho nhóm Lê Nhã nữa.

Mục Lương căn dặn:

- Nhớ chú ý nghỉ ngơi.

- Ừm.

Già Lạc thản nhiên đáp.

Cô quay lại nhìn sảnh chính một lần nữa, tìm kiếm xung quanh nhưng không nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.

- Người ở thành Tương Lai không có đến tham gia yến tiệc.

Nguyệt Thấm Lan ôn tồn nói.

- Có đến ta cũng không sợ họ.

Gia Lạc hơi nâng cằm lên.

- Có Mục Lương, bọn họ không dám làm gì ngươi đâu.

Hồ Tiên vẫy đuôi cười nói.

- Cũng phải.

Gia Lạc mỉm cười nhìn Mục Lương.

Anh nhún vai, bày vẻ mặt các người nói cái gì cũng đúng.

- Người đến là đại trưởng lão?

Gia Lạc đoán.

- Ừm, là Phong Vũ.

Mục Lương đáp.

- Khải Na có đến không?

Gia Lạc lại hỏi, cô nhớ tới sản phẩm thí nghiệm lúc đầu.

- Tạm thời vẫn chưa biết, lát nữa phải tra rõ một chút.

Anh bình tĩnh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận