Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3635: Ngươi, đừng làm loạn liền được. (2 càng ). (length: 7631)

Mục Lương liếc Nhã Nhân một cái, nàng vẫn đang tiếp tục quá trình tiến hóa.
"Tinh đồ cũng không có phản ứng gì."
Hắn ngẩng đầu kiểm tra tinh đồ, vẫn an tĩnh như thường ngày.
Mục Lương tính toán thời gian, Nhã Nhân còn cần khoảng một tháng nữa mới có thể hoàn thành tiến hóa, hiện giờ cũng không có chuyện gì, nên hắn lấy ra Lò Luyện Đan, chuẩn bị luyện chế một mẻ thất phẩm bản nguyên đan để dùng dần.
"Ông ~~~"
Ngọn lửa sinh mệnh bùng lên trong lò luyện đan, Bản Nguyên Quả bị nam nhân tùy ý ném vào bên trong.
Với trình độ luyện đan hiện tại của hắn, luyện chế thất phẩm bản nguyên đan quá dễ dàng, tỷ lệ thành công lên đến chín phẩy chín phần.
"Hô hô hô ~~~"
Ngọn lửa sinh mệnh hóa thành Hỏa Long, bao lấy từng vòng Bản Nguyên Quả, kích phát bản nguyên sinh mệnh bên trong quả. Thời gian trôi qua, từng viên đan dược lần lượt ra lò rơi vào trong bình ngọc.
Mục Lương không ngừng động tay, lấy Bản Nguyên Quả mới bỏ vào Lò Luyện Đan.
"Ông ~~~"
Việc luyện đan tiếp tục, mùi đan hương lan tỏa khắp nơi.
"Hô hô hô ~~~"
An Điềm từ trên trời đáp xuống, thấy Mục Lương đang luyện đan thì lập tức im lặng, sợ làm phiền hắn.
Nàng đã tìm được di vật của cha theo chỉ dẫn của Mục Lương, đó là một bình đan dược, hai kiện Tiên Khí, cùng một rương đồ linh tinh và sách vở.
An Điềm quay lại là để cảm ơn Mục Lương, nhưng thấy hắn đang luyện đan thì không tiện làm phiền.
Nàng đứng yên đợi một bên, ngửi thấy đan hương thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn Mục Lương.
"Đan hương nồng đậm quá, là thất phẩm đan dược sao?"
An Điềm kinh ngạc thì thầm.
Bốn ngày thời gian trôi qua rất nhanh, Mục Lương vẫn tiếp tục luyện đan.
Lúc này An Điềm đã sớm tê liệt, tận mắt chứng kiến Mục Lương luyện từng lò đan dược, đơn giản như uống nước vậy.
"Ông ~~~"
Mục Lương vừa thu tay, Lò Luyện Đan biến mất.
Dược liệu của hắn đã dùng hết, chỉ còn lại Bản Nguyên Quả là chủ dược, muốn tiếp tục luyện cũng không được.
"Đại nhân."
An Điềm vội mở miệng.
"Ngươi còn chuyện gì?"
Mục Lương liếc nàng một cái.
An Điềm vội nói: "Ta đến để cảm ơn."
Mục Lương thờ ơ nói: "Giao dịch thì không cần phải cảm ơn."
An Điềm lắc đầu, chân thành nói: "Không có đại nhân giúp đỡ, ta không tìm được nơi đó."
Nàng men theo luồng sáng Mục Lương thả ra mới tìm được nơi cất giấu di vật của cha dưới lòng đất, nơi mà nếu chỉ mình nàng đi qua thì chắc chắn không phát hiện ra được.
Mục Lương thản nhiên nói: "Ngươi đã cảm ơn rồi thì có thể đi."
An Điềm nuốt nước miếng, giọng khẩn thiết nói: "Đại nhân, ta có thể đi theo ngài không?"
Mục Lương liếc nàng một cái: "Không thể."
"Đại nhân, ta tuy yếu, nhưng chuyện gì cũng có thể làm."
An Điềm chân thành nói.
Từ di vật của cha, nàng biết kẻ giết cha mẹ mình rất mạnh, không phải bây giờ hắn có thể đối kháng.
Với thực lực hiện tại của nàng, nếu không có ai che chở, gặp kẻ thù thì chắc chắn sẽ chết.
Mục Lương híp mắt, thản nhiên mở miệng: "Chuyện gì cũng có thể làm?"
An Điềm gật đầu, đối diện ánh mắt Mục Lương, trong lòng thoáng qua một ý nghĩ.
Nàng vội lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đại nhân có hai vị đạo lữ rất xinh đẹp."
"Hai vị đạo lữ."
Mục Lương hơi nhíu mày.
Hắn nghiêng đầu nhìn Nhã Nhân đang nhắm mắt, thản nhiên nói: "Ngươi đang nói nàng sao?"
"Không phải sao?"
An Điềm chớp đôi mắt đẹp.
"Đương nhiên không phải."
Mục Lương thờ ơ.
An Điềm đỏ bừng mặt vì xấu hổ, vội giải thích: "Đại nhân, ta... không có ý đó."
Mục Lương cười khẽ hai tiếng, ngước mắt nói: "Ta không có hứng thú với ngươi."
"Hô hô hô ~~~"
An Điềm thở phào một tiếng.
Mục Lương lần đầu tiên chăm chú nhìn An Điềm, hỏi: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
An Điềm khôn khéo đáp: "Đại nhân, năm nay ta 86 tuổi."
Mục Lương lộ vẻ kinh ngạc, lại hỏi: "Ngươi tu luyện được bao nhiêu năm rồi?"
An Điềm chớp đôi mắt đẹp, nghiêng đầu nói: "Tu luyện được 62 năm."
"Tu luyện 62 năm đã trở thành cường giả Tiên cảnh, thiên phú của ngươi rất tốt."
Mục Lương gật đầu nói.
Việc Nguyệt Thấm Lam và Hồ Tiên có thể nhanh chóng đạt Tiên cảnh cũng là nhờ môi trường tu luyện đỉnh cao, có thêm Tinh Thần Quả, Tinh Thần trà, Bản Nguyên Quả cùng các tài nguyên tu luyện khác.
Mục Lương hứng thú hỏi: "Ngươi thuộc thế lực nào?"
An Điềm cười như hoa nói: "Đa tạ đại nhân khen ngợi."
Ánh mắt An Điềm ảm đạm, lắc đầu nói: "Bây giờ ta chỉ có một mình."
Mục Lương hơi nhíu mày, gật đầu nói: "Không có vướng bận gì sao?"
An Điềm gật đầu nói: "Không còn ai, gia đình ta đã không còn."
"Tốt."
Mục Lương hiểu ý, hiểu rõ ý nghĩa của việc người phụ nữ nói gia đình không còn là gì.
Huyền Vũ Đế Quốc cần bồi dưỡng nhân tài và cường giả cho riêng mình, với thiên phú của An Điềm thì cũng coi như là thiên chi kiêu tử.
"Đại nhân, ta nói thật lòng."
An Điềm khom lưng thi lễ.
Mục Lương suy tư một lát nói: "Ta từ Tiên Giới đến, ngươi theo ta cũng chỉ có thể cùng ta đến Tiên Giới."
Đôi mắt đẹp của An Điềm sáng lên, ra sức gật đầu nói: "Có thể."
"Lại đây."
Mục Lương giơ tay ra hiệu.
An Điềm rụt rè đi lên trước, đứng cách nam nhân hai bước chân.
Mục Lương tiến lên, tay đặt vào mi tâm nàng, khế ước được hình thành.
An Điềm chớp đôi mắt đẹp, không cảm thấy gì thay đổi, nhưng mơ hồ cảm giác có gì đó đã khác.
Mục Lương thu tay về, cảm nhận được ý nghĩ của người phụ nữ, biết nàng không nói dối nên chủ động che đi cảm giác đối với những suy nghĩ bên trong nàng. Hắn không có thói quen và hứng thú rình mò đời tư của người khác, chỉ cần đảm bảo nàng sẽ không phản bội mình là được rồi...
An Điềm mở đôi mắt đẹp, nhẹ giọng nói: "Đại nhân."
"Tên ngươi là gì?"
Mục Lương tiện miệng hỏi.
"An Điềm."
An Điềm cung kính đáp.
Nàng nài nỉ hỏi: "Vậy đại nhân được xưng hô như thế nào?"
Mục Lương bình thản nói: "Ta là Huyền Vũ Tiên Đế của Huyền Vũ Đế Quốc. Mục Lương."
"Tiên Đế đại nhân."
An Điềm cung kính mở miệng.
"Ừm, cái này cho ngươi, xem như quà gặp mặt vậy."
Mục Lương gật nhẹ đầu, lấy ra một bình ngọc đưa cho nàng. An Điềm tò mò nhận lấy, mở ra thì phát hiện bên trong là thất phẩm bản nguyên đan, mắt nàng trợn tròn.
Tuy nàng vừa mới bước vào Tiên cảnh, nhưng cũng biết thất phẩm đan dược trân quý thế nào.
"Tiên Đế đại nhân, cái này quá quý trọng."
An Điềm vội vàng khoát tay.
Mục Lương liếc nàng, lạnh nhạt nói: "Ngươi còn yếu quá."
"... "
An Điềm há miệng, lời từ chối mắc kẹt trong họng.
"Tìm thời gian luyện hóa."
Mục Lương dặn dò.
"Vâng."
An Điềm ra sức gật đầu, ánh mắt nhìn Mục Lương đầy kính ngưỡng.
Nàng thu bình ngọc lại, thanh thúy hỏi: "Tiên Đế đại nhân, vậy chúng ta khi nào về Tiên Giới?"
"Không vội, còn có việc phải làm."
Mục Lương bình thản nói.
An Điềm xung phong nhận việc nói: "Có cần ta giúp một tay không?"
"Ngươi, đừng gây rối là được rồi."
Mục Lương bĩu môi.
"Tiên Đế đại nhân nói chuyện làm tổn thương người quá."
An Điềm không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ps: «2 chương»: Xin mọi người ủng hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận