Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2344: Chẳng Lẽ Ngươi Còn Muốn Bắt Ta Sao?

Mai Đặc trầm giọng ra lệnh:

- Ngươi mang mấy người đi kiểm tra thuyền đậu ở chỗ này, tìm xem có thấy mục tiêu khả nghi hay không?!

- Vâng!

Kỵ Sĩ bị điểm danh cung kính hành lễ.

Tên đạo tặc lớn tuổi nghe vậy không nhịn được rùng mình, hắn nhìn thấy Phất Thất bị Kỵ Sĩ bao vây ở chính giữa, vội vàng xoay người đi trở về.

Lúc này, Phất Thất đang buồn bực vô cùng, khóe mắt chợt thấy đạo tặc lớn tuổi, hai mắt lập tức sáng ngời.

Trong lòng hắn tính toán xem nên bán đứng đám đạo tặc này hay nhân cơ hội chạy thoát.

Phất Thất vẫn luôn muốn chạy trốn, đáng tiếc từ đầu đến đuôi vẫn không có cơ hội, chỉ có thể ẩn nhẫn chờ thời cơ.

Hắn nhìn đạo tặc lớn tuổi rời đi, chân mày nhíu lại, dường như đối phương không có ý định cứu mình.

- Nếu đã như vậy thì chớ có trách ta.

Phất Thất lẩm bẩm với giọng điệu âm lãnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn một hướng rồi hô to:

- Ngươi đừng chạy, mau cứu ta!

- Ai?

Mai Đặc chợt khựng lại, lập tức quay đầu nhìn về phía sau.

- Chết tiệt!

Tên đạo tặc lớn tuổi mắng một tiếng, nhanh chóng bước nhanh hơn, cuối cùng là chạy như bay.

Ánh mắt của Mai Đặc lạnh xuống, cao giọng ra lệnh:

- Bắt hắn lại!

- Vâng.

Bọn Kỵ Sĩ vội vàng đuổi theo tên đạo tặc lớn tuổi.

- Hừ!

Phất Thất cười nhạt một tiếng.

Bạch Sương vội vàng nhắc nhở:

- Nhị ca, nơi này là vương quốc Huyền Vũ đấy, chúng ta không thể tùy tiện ra tay.

- Không sao đâu, chỉ là bắt người mà thôi.

Mai Đặc xua tay nói không chút để ý.

Bọn Kỵ Sĩ chạy vội, có người ném trường mâu trong tay để ngăn tên đạo tặc lại.

Đạo tặc lớn tuổi thầm mắng một tiếng, cong người trách thoát trường mâu, rút ra một cây roi dài từ trong ngực, ngăn cản từng cây trường mâu bay vụt đến.

- Rầm rập rầm rập ~~~

Bọn Kỵ Sĩ nhân cơ hội ép sát, cầm trường mâu công kích đối phương.

- Vút vút vút ~~~

Trường mâu bắn ra, khi sắp bắn trúng tên đạo tặc lớn tuổi thì xa xa vang lên một tiếng súng.

- Phanh ~

Trường mâu bay tới bị đạn bắn trúng, chệch hướng rơi vào trong biển.

Đại An Ti lạnh lùng nhìn đám người gây rối trật tự, súng ngắm trong tay vẫn chưa buông xuống, nàng lạnh giọng quát lên:

- Các ngươi thật to gan, dám gây sự ở bến tàu!

- Cộp cộp cộp~~

Không trong chốc lát, một nhóm binh sĩ Hải Quân bao vây đám người Bạch Sương, từng thanh quân nỏ nhắm vào bọn Kỵ Sĩ và đạo tặc.

- Không tốt...

Mai Đặc thấy vậy, con ngươi hắn co rút lại.

Trái tim bọn đạo tặc cũng trầm xuống, kinh động người vương quốc Huyền Vũ, xem ra chuyện này không thể giải quyết đơn giản được rồi.

Đại An Ti nhảy xuống từ trên bãi đáp, mặt lạnh đi tới chỗ bến tàu.

- Đại An Ti.

Bạch Sương lúng túng chào hỏi.

- Thì ra là ngươi.

Đại An Ti cau mày nói đáp, cô nhận ra thiếu nữ, không khỏi tức giận hỏi:

- Bạch Sương, đám người này là ngươi mang tới à?

Bạch Sương từng hỗ trợ chống đỡ thủy triều Hư Quỷ trên tường thành cùng với mọi người, cho nên cả hai quen biết nhau.

- Ừ.

Bạch Sương ngượng ngùng cười đáp.

Đại An Ti chống nạnh, trong lòng đã bớt giận hơn phân nửa, hỏi:

- Ngươi biết quy củ của vương quốc Huyền Vũ rồi mà, tại sao lại còn dẫn người gây sự ở bến tàu chứ?

- Chúng ta đang truy bắt đạo tặc.

Mai Đặc không khỏi giải thích một câu

- Ngươi câm miệng.

Đại An Ti trừng mắt nhìn Mai Đặc.

- Ngươi.....

Sắc mặt của Mai Đặc lập tức lúc xanh lúc trắng, hắn đường đường là Nhị Vương Tử của vương quốc Hải Đinh, lại bị quát nạt trước mặt mọi người, chuyện này thật sự là rất mất thể diện.

Bạch Sương kéo tay của Đại An Ti, làm nũng:

- Đại An Ti, đây là nhị ca của ta.

Đại An Ti nhức đầu nói:

- Bạch Sương, ngươi biết quy củ, cho dù cha ngươi tới đây thì cũng không có ngoại lệ, phá hư quy củ là không được.

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn bắt ta sao?

Mai Đặc híp mắt lại.

Đại An Ti nhìn xuống Mai Đặc, đôi mắt màu băng hiện lên tia sáng lạnh lẽo:

- Ta xem ngươi có vẻ không phục cho lắm?

- Rào rào ~~~

Nước biển cuồn cuộn dâng lên, cái đầu khổng lồ của Rồng Biển chui ra khỏi mặt nước, bóng của nó rơi lên người của Mai Đặc, khí tức cấp 10 đập thẳng vào mặt.

- Có phục không?

Đại An Ti khoanh hai tay trước người.

-... Ta phục.

Yết hầu của Mai Đặc nhấp nhô, sắc mặt hơi trắng bệch, còn có chút mất mặt.

Đại An Ti vươn tay sờ đầu Rồng Biển, quay đầu nói:

- Bây giờ, các ngươi đi theo ta đi, yên tâm, sẽ không tống các ngươi vào Ngục Giam, còn muốn xử trí cụ thể như thế nào thì phải xem bệ hạ.

Bạch Sương bất đắc dĩ, quay đầu liếc nhìn nhị ca.

………

Trong thư phòng ở cung điện.

Mục Lương đang vẽ bản thiết kế Cửa Không Gian Truyền Tống, lần này anh tính toán dùng tám cái ma pháp trận không gian truyền tống chồng lên nhau để tiến hành thí nghiệm một lần.

- Soạt soạt soạt ~~~

Ngòi bút xẹt qua mặt giấy phát ra tiếng xào xạc.

Trên mặt bàn đã có mấy trăm tấm bản vẽ, phần lớn đều là thất bại, đặt ở một góc bàn thuận tiện cho Mục Lương tham khảo.

- Vẫn chưa đúng.

Mục Lương đặt bút xuống bàn, vò bản vẽ mới thành hình một nửa rồi ném vào trong sọt rác.

- Ai ~ còn khó hơn trong tưởng tượng nữa.

Anh thở dài, thu dọn và phân loại bản vẽ trước mặt rồi bỏ vào trong không gian tùy thân.

- Cộc cộc cộc ~

Cửa thư phòng bị gõ vang, giọng nói của tiểu hầu gái vang lên.

Tiểu Mật mềm mại hô:

- Bệ hạ, Đại An Ti truyền tin tức trở về, nói là có việc cần bẩm báo.

- Vào đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa thư phòng bị đẩy ra, tiểu hầu gái đi vào thư phòng.

Mục Lương nhếch miệng lên tiếng:

- Nói đi.

Tiểu Mật thuật lại chuyện xảy ra tại bến tàu:

- Bệ hạ, tiểu thư Đại An Ti nói là tiểu thư Bạch Sương tới rồi, sau đó...

- Mọi chuyện là như vậy, tiểu thư Đại An Ti hỏi nên xử trí bọn họ như thế nào.

Cô ngoan ngoãn hành lễ.

- Có tạo thành thương vong không?

Mục Lương bình thản hỏi.

- Không có, lần này không ai bị thương.

Tiểu Mật thanh thúy đáp.

Mục Lương suy nghĩ một chút, phất tay nói:

- Vậy phạt tiền đi, không cần nhốt lại.

Bạch Sương đã từng trợ giúp mọi người chống lại thủy triều Hư Quỷ, cô ấy cũng có quan hệ không tệ với các cô gái khu Trung Ương, có một số việc anh có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Nhưng phạt tiền là kiên quyết không bỏ qua, anh muốn làm cho những người khác biết, cho dù là vương tử thì cũng không ngoại lệ, một khi đã xúc phạm pháp luật pháp quy vương quốc Huyền Vũ thì cũng sẽ bị xử phạt như thường.

- Vâng.

Tiểu Mật gật đầu đáp.

Mục Lương bình thản hỏi:

- Đám đạo tặc kia thì sao?

Tiểu Mật giải thích:

- Chỉ bắt được một tên đạo tặc bị công kích, đám đạo tặc còn lại không có trái với pháp luật pháp quy, cho nên tiểu thư Đại An Ti bỏ qua.

- Ừm, ta biết rồi.

Mục Lương xua tay.

Tiểu Mật cung kính hành lễ, xoay người rời đi thư phòng.

Không lâu sau đó, Đại An Ti ở Sơn Hải Quan thu được hồi phục của Tiểu Mật.

Đại An Ti nghe vậy hơi nhướng mày, nhàn nhạt nói:

- Quả nhiên là bệ hạ vẫn còn nhớ tình xưa.

Cô đứng dậy rời khỏi phòng làm việc riêng, cất bước đi tới phòng nghỉ.

Trong phòng nghỉ ngơi, Bạch Sương và Mai Đặc đang nói chuyện phiếm, thấy nữ nhân tiến đến, cả hai không hẹn mà cùng im lặng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận