Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 514: Vải Bố, Sợi Đay

Dù sao thì người thú cũng là một sự tồn tại đặc biệt, muốn bọn hắn diễn xuất ở Viện Ca Kịch, có thể hù dọa khách hàng hay không?
- Ừm, tất nhiên muốn rồi.
Mục Lương gật đầu.
Anh cố ý đổi bảy chú lùn thành bảy người thú, chính là để cho người thú hòa nhập thành Huyền Vũ tốt hơn, làm cho những người khác hiểu rằng, người thú và những người bình thường không có quá nhiều khác biệt.
- Ta hiểu rồi.
Nguyệt Thấm Lan không hỏi thêm nữa, cứ tìm được người thích hợp là được.
- Chuyện tuyển diễn viên không gấp, đi với ta một chuyến đến khu công xưởng trước đã.
Anh kéo tay Nguyệt Thấm Lan rồi nhẹ giọng nói.
- Cũng được.
Cô dịu dàng lên tiếng đáp lời.
- Ta đi chuẩn bị xe ngựa.
Cô xoay người cất bước rời khỏi phòng, đi để gọi người chuẩn bị xe ngựa.
Mười phút sau, hộ vệ Trung Ương vây quanh, Sói Mặt Trăng kéo xe di chuyển lao xuống khu vực Trung Ương.
Trong xe, Nguyệt Thấm Lan lại nhắc tới chuyện 'Công chúa Bạch Tuyết' lần nữa.
- Mục Lương, ngươi dự định viết đoạn còn lại như thế nào?
Cô nghiêng đầu tựa vào đầu vai Mục Lương, vẫn còn canh cánh trong lòng về kết thúc của công chúa Bạch Tuyết.
- Tất nhiên là công chúa và hoàng tử hạnh phúc vui vẻ bên nhau rồi.
Mục Lương cười nói kết cục thống nhất của các truyện cổ tích.
- Thật không?
Nguyệt Thấm Lan ngồi thẳng người lên, đôi mắt màu xanh nước biển tỏa sáng lấp lánh.
- Đương nhiên.
Anh thản nhiên cười nói.
Trên mặt Nguyệt Thấm Lan có nhiều ý cười, nàng lại vội vàng hỏi:
- Hoàng hậu độc ác kia thì sao?
Mục Lương đưa tay chọc chọc vào khuôn mặt của cô, buồn cười nói:
- Kết cục của cô ta sẽ để cho ngươi hài lòng.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy thì tâm trạng vui sướng hơn rất nhiều.
- Quả nhiên, nữ nhân đều hướng tới một tình yêu hoàn mỹ.
Mục Lương lắc đầu cảm khái nói.
- Đúng rồi, chúng ta đi xưởng dệt vải làm cái gì, thị sát công việc sao?
Nguyệt Thấm Lan nghi ngờ hỏi anh, thả lỏng trạng thái lười biếng.
- Ừm, thị sát công việc, thuận tiện làm thêm mấy bộ quần áo.
Mục Lương giải thích hai câu.
- Ngươi không có quần áo mặc sao?
Nguyệt Thấm Lan duỗi tay trắng nõn ra, dùng ngón tay trỏ chạm vào cằm Mục Lương, nhẹ nhàng vẽ lên.
Anh rũ mắt nhìn về phía cô, hơi nhếch miệng, đôi mắt màu đen lóe ánh sáng.
Giọng nói của anh hơi có chút khàn khàn, hỏi:
- Không phải làm quần áo cho ta, là chuẩn bị quần áo diễn xuất cho biểu diễn.
- Hả?
Nguyệt Thấm Lan dừng động tác trên tay, cảm thấy kinh ngạc.
Mục Lương đưa tay sờ sờ hàng lông mày mày lam nhỏ nhắn kia của cô, ôn nhu nói:
- Một vở kịch sân khấu hoàn chỉnh, ngoại trừ kịch bản và diễn viên bên ngoài, cũng cần có trang phục phù hợp với tình cảnh.
- Như vậy, ta hiểu rồi.
Nguyệt Thấm Lan đưa tay vén tóc qua bên tai.
Khu công xưởng cách Trung Ương hai 2 ki-lô-mét, ngồi xe ngựa chậm rãi ung dung đi qua, chỉ cần ba bốn phút là tới.
Sói Mặt Trăng dừng lại ở ven đường Khu công xưởng.
- Thành chủ đại nhân, đến khu công xưởng rồi.
Bên ngoài xe, giọng nói của A Mạn vang lên.
- Xuống thôi.
Mục Lương buông ngón tay đang vuốt ve của Nguyệt Thấm Lan ra, đứng dậy đẩy cửa ra bước xuống.
Hộ vệ Khu Vực Trung Ương vây xung quanh, Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào khu công xưởng khu, đi về phía xưởng dệt vải.
Năm phút sau, anh tới xưởng dệt vải.
Người quản lý công xưởng vội vã đi ra từ trong công xưởng, vội vàng hành lễ, rất nhanh thắt lưng đã khom thành 90 độ.
Mục Lương xua tay để cho hắn đứng dậy, hỏi:
- Thế nào, đã làm ra được vải bố chưa?
- Dạ rồi, mời Thành chủ đại nhân đi vào bên trong.
Người quản lý công xưởng nghiêm túc đưa tay ra hiệu.
Mục Lương cất bước đi vào xưởng dệt vải.
Người quản lý công xưởng hào hứng đi ở phía trước dẫn đường, đây là lần đầu tiên hắn cách thành chủ gần như vậy.
Đạp đạp đạp...
Bên trong xưởng dệt vải, bày mười sáu bàn máy dệt vải bằng gỗ, sau mỗi bàn máy dệt vải đều có công nhân làm việc, động tác cần mẫn làm ra vải bố.
Máy dệt vải là do Mục Lương chế tạo có cải tiến, nhớ lại kiếp trước mình đã từng đọc ở cấp 2, trên sách học có nhắc tới máy dệt vải, còn kèm theo giản đồ.
Nguyên vật liệu vải bố là đến từ một loại thực vật màu xanh biến dị mới được phát hiện, gọi là Đay Lục Cam .
Nó là thực vật biến dị bị ảnh hưởng bởi Lĩnh Vực Tinh Thần, hình dáng rất giống sợi đay ở Địa Cầu, cũng có thể làm ra sợi đay.
Sau khi Mục Lương phát hiện ra tác dụng của Đay Lục Cam , anh đã để cho người ta bắt đầu trồng trọt quy mô nhỏ.
Dưới sự thúc đẩy sinh trưởng ở Lĩnh Vực Tinh Thần, nó đã thu hoạch được hai nhóm, toàn bộ bị đưa tới xưởng dệt vải làm ra vải bố.
- Thành Chủ, đây là nhóm vải bố đầu tiên được làm ra.
Người quản lý công xưởng cầm tới một thớ vải bố.
Mục Lương đưa tay ra, sờ lấy vải bố thật dầy, xúc cảm rất bình thường, thậm chí có thể nói là thô ráp.
Vải bố như này làm thành bao tải còn tạm được, nếu chế thành quần áo mặc lên người sẽ không thoải mái.
- Thấm Lan, ngươi xem vải này như thế nào?
Mục Lương nghiêng người mở miệng.
Cô đưa tay sờ lên vải bố, sờ đi sờ lại hai lần, xúc cảm thô ráp.
Cô nhẹ nhàng nhận xét:
- Nếu như dùng vải này để làm thành áo khoác, vậy thì rất tốt, nhưng nếu mặc sát người, đối với làn da sẽ rất… Không tốt.
- Ừm, quá thô ráp rồi.
Mục Lương gật đầu đồng ý.
Hiện nay, hầu hết người bên trong thành Huyền Vũ đều mặc áo da thú, hoặc lấy lông thú làm thành quần áo.
Vì thế bây giờ anh và các cô cũng chỉ mặc quần áo làm từ tơ nhện, cảm nhận không tệ và xúc cảm cũng thoải mái, rất thân thiện với da.
Thật ra, ngay cả người bình thường cũng không mặc nổi áo da thú, chỉ có thể dùng vỏ cây và một chút đồ lặt vặt, chắp vá lung tung thành một bộ quần áo che thân.
- Mặc dù sờ lên thô ráp, nhưng vẫn tốt hơn một chút so với da hung thú, ít nhất không có mùi thối.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Dùng da thú, lông thú làm thành quần áo chắc chắn sẽ có một cỗ mùi hôi thối, khiến cho Nguyệt Thấm Lan rất không thích, cô khẽ nhếch môi hồng rồi nói:
- Thực ra vải bố như này chịu được ma sát, có thể chế thành áo khoác và quần ngoài, thích hợp cho nhân viên phục vụ mặc để lao động chân tay.
- Ừm, có thể.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, ném tới ánh mắt khen ngợi.
Anh đang suy nghĩ, lạnh nhạt nói:
- Còn có thể thay đổi một chút, làm ra vải bố mềm mại hơn.
- Thành Chủ, cái này phải cải tiến thế nào?
Người quản lý công xưởng xin chỉ bảo hỏi.
- Phải chú ý kéo sợi đay, cố gắng hết sức làm cho sợi nhỏ hơn.
Mục Lương thản nhiên nói.
- Lúc chà xát chỉ gai cũng phải cố gắng làm chính xác, đây là một việc làm cần sự tinh tế, có thể tìm mấy nữ công nhân tới làm.
Anh vỗ vào máy dệt vải bằng gỗ, trầm giọng nói:
- Cũng tương tự như vậy, công nhân làm việc với máy dệt vải cũng đổi toàn bộ thành nữ công nhân.
Dù sao tay của nữ công nhân sẽ khá khéo léo hơn so với nam nhân.
- Ta hiểu rồi.
Người quản lý công xưởng cung kính nói.
Mục Lương nhìn về phía quản lý xưởng, bình tĩnh hỏi:
- Hiện giờ chúng ta có bao nhiêu vải?
- Thưa thành chủ đại nhân, hiện giờ đã có mười ba cuộn vải.
Quản lý xưởng cung kính đáp lại.
- Ừ, nhớ kỹ, cần phải khống chế kích thước của chỉ gai cho tốt, chất vải không được quá thô ráp.
Mục Lương nghiêm túc dặn dò.
- Vâng, ta đã nhớ kỹ.
Quản lý xưởng vội vàng gật đầu.
- Nhân công đủ chứ?
Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.
Quản lý xưởng gật đầu đáp:
- Đủ rồi.
- Chờ sau này có thêm guồng chạy bằng sức nước, đến lúc đó có thể tiết kiệm nhân lực cho xưởng.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Thành chủ, guồng nước là cái gì vậy?
Quản lý xưởng gãi đầu, hắn chưa từng nghe nói về guồng nước, thậm chí còn rất mơ hồ về khái niệm sức nước.
- Sau này, ngươi sẽ biết.
Mục Lương ứng phó đáp một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận