Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2717: Giao Dịch Da Trùng Thận Lâu

- Đông ~~~

Ly Nguyệt an tĩnh nhìn Mục Lương nhấn xuống tinh thạch ma thú trên linh khí phóng đạn đạo, có thể thấy rõ ràng xuất hiện ma lực dao động.

- Phanh ~

Ngay sau đó, ma pháp trận linh khí trong đó phóng đạn đạo bị khởi động, đạn đạo Thép Tím bắn ra ngoài, chớp mắt đã bay xa hơn trăm mét.

Mục Lương nhìn về phía xa, sau khi xác định đạn đạo phóng ra thành công mới nhìn hình ảnh trong TV.

- Ngươi nhắm vào nơi nào thế?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

- Đại lục mới, mục tiêu tấn công cụ thể thì còn phải tiến hành điều chỉnh.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hắn có thể khống chế hướng bay đạn đạo thông qua ma pháp trận khắc ở bên trong nó.

Phí tổn chế tạo đạn đạo rất cao, nếu như uy lực không cách nào đạt được yêu cầu thì Mục Lương sẽ cắt đứt hạng mục đạn đạo này.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tại Chủ Thành, một chiếc xe hơi dừng ở trước cửa Trung tâm Huyền Vũ.

- Hồ Tiên đại nhân, chúng ta đã đến nơi rồi.

Diêu Nhi đẩy cửa xe ra.

- Ta biết rồi.

Hồ Tiên lên tiếng, hơi khom lưng bước xuống xe hơi.

Sau khi hai người xuống xe, hộ vệ Trung Ương chậm rãi lái xe hơi vào bãi đỗ xe.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hồ Tiên thướt tha bước tới Trung tâm Huyền Vũ, đuôi sau lưng Hồ Ly nhẹ nhàng lung lay hấp dẫn vô số ánh mắt.

- Hồ Tiên đại nhân.

Nhân viên phục vụ trong Trung tâm Huyền Vũ lập tức tiến đến cung kính hành lễ.

Hồ Tiên ưu nhã nói:

- Giúp ta tra xem một người thương nhân tên là Tát Khải đang ở đâu.

- Vâng.

Nhân viên phục vụ vội vã đáp, lấy ra bản đăng ký bắt đầu tìm kiếm.

Một lát sau, đôi mắt của nhân viên phục vụ sáng lên, nói:

- Tìm được rồi, Tát Khải đang ở tại phòng số 1805.

Hồ Tiên khẽ gật đầu, quyến rũ nói:

- Diêu Nhi, ngươi đi lên mời Tát Khải các hạ xuống phòng khách gặp ta một chút.

- Vâng.

Diêu Nhi lên tiếng, xoay người đi tới Thang Vận Chuyển.

Hồ Tiên thì đến phòng khách ở đại sảnh lầu một, nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng nước trà và bánh ngọt tới.

- Ông ~~~

Thang Vận Chuyển dừng ở tầng mười tám Trung tâm Huyền Vũ, Diêu Nhi bước ra ngoài rồi liếc nhìn biển chỉ dẫn treo trên tường, phòng 1801 tới 1810 thì đi phía trái, phòng 1811 tới 1820 thì sang bên phải.

Diêu Nhi nhìn lướt qua rồi nhanh chóng rẽ sang bên trái, chẳng mấy chốc đã tìm được phòng số 1805.

- Là nơi này.

- Cộc cộc cộc ~~~

Cô giơ tay lên gõ cửa phòng.

- Ai vậy?

Vài giây sau, trong phòng truyền ra một giọng nói âm trầm.

Diêu Nhi thanh thúy cất tiếng nói:

- Tát Khải các hạ.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng bị mở ra, một người nam nhân trung niên mặc áo khoác dài màu đen tiến vào trong tầm mắt của tiểu hầu gái.

Tát Khải nhìn xuống thiếu nữ, cau mày hỏi:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Hắn cao một mét tám, khi nhìn tiểu hầu gái chỉ có thể cúi đầu xuống.

Diêu Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Hồ Tiên đại nhân của chúng ta muốn gặp các hạ để bàn chuyện giao dịch da Trùng Thận Lâu.

Chân mày của Tát Khải nhướng lên, trong lòng mừng thầm, giống như nhìn thấy vô số đồng Huyền Vũ bay về phía mình.

- Chờ một chút.

Vẻ mặt hắn không thay đổi, đóng cửa đi vào phòng ngủ.

Diêu Nhi nhíu mày, đợi vài phút thì cửa phòng mới mở ra lần nữa, Tát Khải mang theo một chiếc rương da thú ra khỏi phòng.

- Đi thôi.

Hắn hơi nâng cằm lên.

- Mời đi theo ta.

Diêu Nhi đi ở đằng trước dẫn đường.

Trong lòng Tát Khải tràn đầy vui mừng, tấm da Trùng Thận Lâu này hắn có từ hai năm trước rồi, không ngờ lần này tới vương quốc Huyền Vũ lại có thể bán ra giá trên trời.

Diêu Nhi quay đầu nhìn thoáng qua, nụ cười đắc ý trên mặt nam nhân vẫn còn chưa kịp thu lại.

- Nhìn cái gì hả?

Tát Khải trừng tiểu hầu gái.

- Không có gì.

Diêu Nhi quay đầu lại, nhấn nút điều khiển trong Thang Vận Chuyển.

Tát Khải quan sát tiểu hầu gái, hình như có chút hứng thú với cô, vừa mở miệng định hỏi thăm một chút thì Thang Vận Chuyển vừa vặn dừng lại ở lầu mười sáu, một nhóm ba nam hai nữ bước vào trong.

Nam nhân đành phải im lặng, nuốt lại lời nói sắp sửa bật thốt lên.

Bên trong Thang Vận Chuyển, nhóm người tiến vào sau nhỏ giọng trò chuyện với nhau, luôn miệng thán phục vương quốc Huyền Vũ thần kỳ và xinh đẹp.

- Ông ~~~

Thang Vận Chuyển dừng ở lầu một, khi những người khác đi rồi thì Diêu Nhi mới mang Tát Khải tới phòng khách.

- Hồ Tiên đại nhân của các ngươi ở nơi đây à?

Tát Khải thuận miệng hỏi.

- Cộc cộc cộc ~~~

Diêu Nhi dừng lại trước cửa phòng khách, giơ tay lên gõ cửa phòng.

- Vào đi.

Một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng truyền ra từ trong phòng.

- Cọt kẹt ~~~

Diêu Nhi đẩy cửa mà vào, cung kính nói:

- Hồ Tiên đại nhân, Tát Khải các hạ tới rồi.

- Tốt.

Hồ Tiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đỏ rực bình tĩnh không chút dao động.

Cô nhìn nam nhân trước mặt, lạnh nhạt nói:

- Tát Khải các hạ, mời ngồi.

- Ồ ồ, tốt.

Tát Khải phục hồi tinh thần lại, vẻ đẹp của Hồ Tiên khiến hắn thất thần, xem ngây người hồi lâu.

Hắn ngồi xuống, yết hầu không khỏi trượt lên xuống, trong lòng thán phục không thôi, hoàn toàn bị kinh diễm bởi sự xinh đẹp của cô gái đuôi Hồ Ly.

Hồ Tiên nhìn nam nhân, bình tĩnh hỏi:

- Có cần ta tự giới thiệu bản thân không?

- Không cần, ta biết ngươi là ai.

Tát Khải lắc đầu, ép buộc bản thân bình tĩnh lại.

Hắn biết Hồ Tiên, cũng từng có mấy lần giao dịch với vương quốc Huyền Vũ, mặc dù không nói chuyện làm ăn trực tiếp với cô gái đuôi Hồ Ly nhưng cũng biết lực ảnh hưởng của cô về chuyện buôn bán ở vương quốc Huyền Vũ lớn đến thế nào.

Hồ Tiên mỉm cười, dựa lưng vào ghế tựa, ưu nhã nói:

- Thế thì ta không nhiều lời nữa, lần này tới tìm các hạ là vì da Trùng Thận Lâu, hẳn là ngươi đã biết chuyện này rồi.

Tát Khải nghiêm mặt nói dối:

- Đúng là ta có da Trùng Thận Lâu, nhưng chuyện này vẫn là bảo vật của gia tộc chúng ta, ta không thể tùy tiện giao dịch ra ngoài được.

Hồ Tiên hơi nhướng mày, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối, nói:

- Hóa ra là như vậy, thế thì quên đi, Diêu Nhi, tiễn khách.

- Vâng.

Diêu Nhi sửng sốt, nhưng mà vẫn nhanh chóng phản ứng lại, làm bộ muốn mời Tát Khải rời khỏi phòng khách.

Tát Khải sửng sốt, tại sao bọn họ còn chưa kịp đàm luận gì hết mà đối phương lại muốn hắn rời khỏi rồi, chẳng lẽ cô ta có thể tìm được tấm da Trùng Thận Lâu khác?

Trong lòng hắn lo lắng, vội vàng nói:

- Chờ một chút.

- Có chuyện gì vậy?

Hồ Tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như không rõ hắn còn ngồi đây làm gì.

Tát Khải hằng giọng một cái, nghiêm túc nói:

- Nếu các hạ cần da Trùng Thận Lâu thì ta có thể làm chủ giao dịch với ngươi.

Hồ Tiên nhàn nhạt nói:

- Thì ra là vậy, thế thì để ta kiểm tra da Trùng Thận Lâu một chút.

Tát Khải do dự vài giây, cuối cùng vẫn là đặt rương da thú lên trên bàn, mở nắp lộ ra tấm da Trùng Thận Lâu ở bên trong.

Đó là một tấm da bán trong suốt có sắc thái cực quang, lúc này được cuốn lại và cột bằng một sợi dây thừng đặt ở giữa rương.

Hồ Tiên vươn tay cầm lấy da Trùng Thận Lâu, cởi dây cột rồi cẩn thận mở ra, chiều dài khoảng một mét, nơi hẹp nhất cũng tới rộng nửa mét, có hình dạng bất quy tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận