Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3720: Ngươi phát điên vì cái gì ? (1 càng ).

Chương 3720: Ngươi phát điên vì cái gì? (1 chương).
Huyền Vũ Đế Quốc, tuần thú tông Tương Huân cùng Thanh Liên đang ở trong một chỗ núi rừng thuộc Huyền Vũ tử châu.
"Sư tỷ, chúng ta làm như vậy có phải không tốt lắm không?" Thanh Liên không nhịn được hỏi.
Tương Huân ngữ khí bình tĩnh nói: "Chỉ cần có thể tìm được bí mật thuần dưỡng dị thú của Vĩnh Hằng Chi Chủ, thì cũng chẳng có gì không tốt." Nàng tới Huyền Vũ Đế Quốc chỉ có một mục đích, đó chính là tìm ra biện pháp chấn hưng tuần thú tông theo như lời tông chủ, hiển nhiên sau lần giao lưu với Vĩnh Hằng Chi Chủ trước đó, biết rằng không thể có được câu trả lời từ người hắn.
Tương Huân vì vậy nghĩ ra một biện pháp khác, đó là bắt đầu từ những sủng vật trước đây của Vĩnh Hằng Chi Chủ, có lẽ sẽ tìm được bí mật kia. Trong khoảng thời gian ở Huyền Vũ đế quốc, nàng cũng không hề nhàn rỗi, âm thầm điều tra rất nhiều tình huống, cuối cùng lấy được tin tức mong muốn từ một nhóm người.
Huyền Vũ Đế Quốc là từ Hạ Giới thứ 98 phi thăng lên, hơn nữa toàn bộ đế quốc cùng nhau phi thăng, cho nên trong đế quốc có không ít dân chúng là "dân bản địa". Rất nhiều dân bản địa từ lúc ở Huyền Vũ thành vẫn luôn ở lại trong hoàng thành ở Trung Châu, có thể nói là nhìn thấy Huyền Vũ Đế Quốc từng bước phát triển, biết rất nhiều chuyện trước đây của Vĩnh Hằng Chi Chủ.
Tương Huân tìm hiểu về Vĩnh Hằng Chi Chủ từ những người này, biết rằng trước đây bên cạnh hắn có rất nhiều dị thú, có thể mang đến nhiều thay đổi mang tính bước ngoặt cho sự phát triển của Huyền Vũ đế quốc. Nàng hơi suy tư một chút liền biết, Vĩnh Hằng Chi Chủ nhất định có bí pháp thuần dưỡng dị thú, khiến chúng trung thành tuyệt đối.
Tinh thần Tương Huân phấn chấn khi đưa ra được kết luận này, dường như đã thấy tuần thú tông giành được vị trí đệ nhất ở tiên giới. Thanh Liên nhìn quanh bốn phía núi rừng, lẩm bẩm: "Nếu Vĩnh Hằng Chi Chủ biết chúng ta lén lút làm như vậy, e là sẽ bị đuổi giết."
Tương Huân liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Ngươi không phải là không sợ trời không sợ đất sao, sao giờ lại sợ rồi?"
Thanh Liên trợn đôi mắt đẹp, tức giận nói: "Ta mới không sợ, là sư tỷ nói không nên trêu chọc Vĩnh Hằng Chi Chủ, hắn có thể diệt cả Hồn Tông và Ngoan Nhân Bất Tử Tộc, sao giờ lại quay ra nói ta?"
Tương Huân sắc mặt lạnh nhạt nói: "Chỉ cần cẩn thận một chút không bị phát hiện là được."
Thanh Liên liếc mắt xem thường, giọng điệu quái gở nói: "Không muốn bị phát hiện, hy vọng đi."
"Ngươi ngứa da phải không?" Tương Huân nhìn nữ nhân với ánh mắt bình tĩnh.
Thanh Liên lộ vẻ nghiêm nghị nói: "Không có, toàn bộ nghe sư tỷ, ngươi bảo ta làm sao thì ta làm vậy."
Lúc này Tương Huân mới vừa lòng gật đầu, nếu không nàng sẽ phải dạy cho sư muội này biết hai chữ nghe lời viết như thế nào. Nàng xoay người tiếp tục đi về phía trước, hướng theo vị trí đã cảm nhận được. Thanh Liên đi theo sau, không nhịn được liền liếc mắt khinh thường ba lần, vừa bĩu môi vừa lẩm bẩm gì đó.
"Nói nhiều nữa, ta xé miệng ngươi." Giọng Tương Huân lạnh lẽo vang lên.
Thanh Liên lập tức nghiêm túc, im bặt không dám phát ra âm thanh. Tương Huân nhìn về phía trước, mỗi bước đi đều cẩn trọng. Dưới chân khu rừng có một pháp trận khổng lồ, do Mục Lương dựng nên trước đó, tránh để dân chúng vô tình xâm nhập lãnh địa Tuần Dưỡng Thú.
Sau khi pháp trận hoàn thành, dân chúng đi lạc vào trong rừng sẽ bị truyền tống ra ngoài, dù đi vào từ hướng nào cũng sẽ trở lại vị trí cũ. Pháp trận như vậy ở Huyền Vũ Đế Quốc có mấy chục cái, đều là nơi Mục Lương Tuần Dưỡng Thú cùng Tuần Dưỡng Thực sinh sống.
Tương Huân cẩn thận tiến lên, với thực lực của nàng có thể nhẹ nhàng tránh được việc kích hoạt pháp trận, cũng là do Mục Lương không nâng cấp pháp trận. "Rất nhanh hai người vượt qua pháp trận tiến vào sâu trong rừng, đó là một thung lũng thực vật tươi tốt rậm rạp, có thể nghe được tiếng chim hót, xung quanh tràn đầy sinh khí."
"Ta cảm nhận được, nó ở bên trong." Đôi mắt đẹp của Tương Huân sáng lên, ánh mắt nhìn về phía sâu trong thung lũng. Nàng nhanh chóng tiến vào nơi sâu nhất của thung lũng, Thanh Liên vội vàng đuổi theo.
Hai người xuyên qua rừng cây rậm rạp, tầm nhìn lần thứ hai trở nên trống trải, mới phát hiện sâu trong thung lũng có một cái hồ lớn, bên hồ trải đầy cát mịn màu trắng bạc. Ở bên hồ, Thanh Liên thấy một con dị thú hình rồng toàn thân đen nhánh, trên vảy có một đạo vân văn đang ngủ say, trông như cuộn tròn thành vòng.
"Chính là nó, Hắc Thủy Vân Văn Giao." Khóe môi Tương Huân nhếch lên, khí tức đã được che giấu, không để Hắc Thủy Vân Văn Giao phát hiện. "Chỉ là một con dị thú cảnh Chân Tiên." Thanh Liên chớp đôi mắt đẹp.
Tương Huân không để ý nàng, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Hắc Thủy Vân Văn Giao đang ngủ say, vẫn không đánh thức nó. Thanh Liên giật giật khóe miệng, thi triển tiên pháp che đậy cảm giác của Hắc Thủy Vân Văn Giao. Nàng cất giọng lạnh lùng nói: "Có muốn trực tiếp bắt nó về tuần thú tông làm nghiên cứu không?"
"Ngươi phát điên vì cái gì, không sợ Vĩnh Hằng Chi Chủ giết tới tuần thú tông à?" Tương Huân trừng mắt liếc nàng.
"À." Thanh Liên bĩu môi.
Tương Huân lại nhìn về Hắc Thủy Vân Văn Giao, đưa tay đặt lên những chiếc vảy màu đen lạnh như băng, cảm giác như đang chạm vào một khối ngọc thạch lạnh lẽo... Nàng nhắm mắt lại, thần hồn lực dò vào trong cơ thể Hắc Thủy Vân Văn Giao, tìm kiếm bí mật bên trong. Thanh Liên ngắm nhìn xung quanh, nơi này có thể miêu tả bằng cảnh chim hót hoa nở.
"Vĩnh Hằng Chi Chủ này đối với dị thú ngược lại là rất tốt." Nàng lẩm bẩm một tiếng.
Thần hồn lực của Tương Huân di chuyển trong cơ thể Hắc Thủy Vân Văn Giao, không phát hiện cơ thể nó có gì khác thường, cũng không thấy bất cứ dấu vết của bí pháp nào.
"Chẳng lẽ không phải trên cơ thể, mà ở trong thần hồn?" Nàng cau mày, do dự một chút rồi quyết định đi dò xét thần hồn Hắc Thủy Vân Văn Giao.
Thần hồn của nó cũng mang hình dáng Giao Long, bị một đám mây mù màu đen bao phủ, trông như đang ngủ say. Lúc thần hồn của Tương Huân vừa mới xâm nhập không gian thần hồn của Hắc Thủy Vân Văn Giao, liền thấy ở giữa lông mày của nó có một ấn ký, lúc ẩn lúc hiện rất khó bắt lấy... O...
Sau một khắc, ấn ký phát ra ánh sáng chói mắt, phóng xuất từng đạo Liên Y vô hình bao trùm lấy thần hồn lực của nữ nhân. "Không ổn rồi." Sắc mặt Tương Huân thay đổi, muốn rút thần hồn lực về nhưng đã quá muộn.
Trong chớp mắt, thần hồn thăm dò vào trong cơ thể Hắc Thủy Vân Văn Giao đã bị mẫn diệt, trực tiếp khiến nàng bị trọng thương. "Phụt ~~~" Tương Huân mở mắt, sắc mặt tái nhợt, trong miệng không ngừng tuôn ra tiên huyết. Khí tức của nàng trở nên suy yếu, thần hồn trong cơ thể cũng bị thương, cổ lực lượng vô hình kia vẫn đang công kích nàng.
"Sư tỷ!" Thanh Liên kinh hãi thốt lên, vội vàng tiến lên đỡ lấy nữ nhân. "«0 844 0 1112k 2 1211 359 1»"
Hắc Thủy Vân Văn Giao cũng tỉnh lại, thân thể to lớn xoay tròn đứng dậy, há cái miệng rộng như chậu máu gầm thét về phía hai người. Cảm nhận được sự mạnh mẽ của hai người, sau khi gầm giận vài tiếng, nó xoay người lao xuống hồ nước biến mất. "Ùm ~~~"
Mặt hồ cuộn lên từng đợt sóng lớn, rồi rất nhanh lại trở về tĩnh lặng. "Đi." Tương Huân chỉ kịp ném lại một câu, rồi nhắm mắt bất tỉnh.
Thanh Liên lo lắng tột độ, bế xốc nữ nhân lên, thân thể lóe lên rồi biến mất. Nàng thực sự không hiểu nổi, cái gì có thể khiến một sư tỷ cảnh giới Thái Ất Chân Tiên bị trọng thương, ngay cả một tia phòng bị cũng không có.
P/s: « 1 chương »: Đang đánh máy phần 2.
Bạn cần đăng nhập để bình luận