Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2279: Truyền Tống Không Gian.

Mễ Nặc ngồi ở trên ghế sô pha mềm mại, hai chân lắc lư hỏi:

- Mục Lương, bao lâu thì chúng ta sẽ đến vương quốc Người Thú thế?

- Hai ngày sau.

Anh ôn hòa đáp.

- A, nhanh như vậy sao?

Đôi mắt đẹp của Mễ Nặc trừng lớn.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Ừm, ta mang ngươi trải nghiệm thử không gian truyền tống trận.

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi:

- Lần này cần dùng không gian truyền tống trận để lên đường sao?

- Ừm, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Nếu thế thì phải thông báo những người trên thuyền chuẩn bị sẵn sàng mới được.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.

- Không vội, khi nào cất cánh phát loa thông báo là được rồi.

Anh bình tĩnh nói.

Trên phi thuyền có trang bị loa phóng thanh, có thể truyền giọng nói khắp tất cả gian phòng.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói:

- Phải chờ rời đi kênh Sương Mù rồi lại tiến hành không gian truyền tống, nếu không thì sẽ ảnh hưởng tới khoảng cách truyền tống.

- Ừm, ngươi nói rất đúng.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

- Ta đi ra ngoài xem xét một chút, hẳn là sắp bay rồi.

Ly Nguyệt dịu dàng nói.

- Đi đi.

Mục Lương gật đầu một cái.

Ly Nguyệt đứng dậy rời đi.

Không bao lâu, phi thuyền vận chuyển nhẹ nhàng chấn động, tua-bin quạt gió khổng lồ bắt đầu quay tròn, nâng thân thuyền lên cao.

- Ong ong ong ~~~

Khi phi thuyền đạt đến độ cao một trăm mét thì đổi hướng bay tới Sơn Hải Quan, tốc độ dần dần nhanh hơn.

- Ong ong ong ~

Trong khoang thuyền, Tiểu Hòa và Địch Tư vừa vặn được an bài ở cùng một gian phòng.

- Hình như phi thuyền bay lên rồi!

Tiểu Hòa vội vã đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy mặt đất bên ngoài càng ngày càng xa.

- Thật là cao ~~~

Địch Tư không khỏi thán phục một tiếng.

- Đây là lần đầu tiên ta ngồi phi thuyền vận chuyển đấy!

Tiểu Hòa cảm thán nói.

Địch Tư chớp mắt:

- A, thật vậy chăng?

Tiểu Hòa nhớ lại, nói:

- Đúng vậy, ta đã ở vương quốc Huyền Vũ từ rất lâu rồi, lúc trước là đi theo thiếu đảo chủ (Cẩm Điệp, người quản lý vệ thành hiện giờ của nam 9, còn vệ thành số mấy mình quên mất) tới đây, khi đó vương quốc Huyền Vũ vẫn còn là thành Huyền Vũ, diện tích nhỏ hơn Chủ Thành rất nhiều.

- A, còn nhỏ hơn cả Chủ Thành sao?

Địch Tư nghe vậy trợn tròn hai mắt.

Tiểu Hòa gật đầu nói:

- Đúng rồi, Thánh Thú đã lớn hơn trước rất nhiều, nơi này trải qua rất nhiều lần cải tạo mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.

- Thì ra là như vậy.

Địch Tư mở lớn môi hồng.

Tiểu Hòa ghé vào bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh phía ngoài.

Khoảng hai mươi phút sau, phi thuyền bay ngang qua Thành Buôn Bán Sơn Hải, lúc này có thể nhìn thấy cổng lưu ly khổng lồ.

- Phi thuyền sắp rời đi kênh Sương Mù rồi.

Tiểu Hòa nhẹ giọng nói.

- Mọi người chú ý, mười phút sau sẽ tiến hành không gian truyền tống, xin hãy tìm ghế ngồi xuống và đeo đai an toàn bảo vệ bản thân.

Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói nhắc nhở của nhân viên phục vụ.

- A, truyền tống không gian?

Địch Tư ngạc nhiên lên tiếng.

- Đó là cái gì?

Tiểu Hòa đồng dạng dấu hỏi đầy đầu.

- Mọi người chú ý, mười phút sau sẽ tiến hành truyền tống không gian, xin hãy tìm ghế ngồi xuống và...

Giọng nói nhắc nhở của nhân viên phục vụ lại vang lên lần thứ hai.

Tiểu Hòa hốt hoảng nói:

- Chuyện đó để sau đi, chúng ta mau ngồi xuống.

Cô nhìn quanh phòng một vòng, nhìn thấy có hai cái ghế được cố định cạnh tường, mặt trên có đai an toàn.

Hai người vội vã đi tới rồi ngồi xuống, kéo đai an toàn qua người và cài chắc lại, sau khi xác định nhiều lần rằng đai sẽ không buông lỏng thì mới yên lòng.

- Trong lúc truyền tống không gian rất có thể sẽ khiến mọi người xuất hiện các loại bệnh trạng như đầu choáng váng, khó thở, tim đập nhanh, buồn nôn, v.v…, Tất cả đều là hiện tượng bình thường, mọi người đừng hoảng sợ.

Giọng nói nhắc nhở của tiếp viên lại vang lên lần nữa, lần này là một nội dung khác.

- Đầu choáng váng, khó thở?

Địch Tư chớp mắt.

Bên tai cô gái sừng trâu lại vang lên nội dung nhắc nhở vừa rồi, sau khi phát tuần hoàn bốn lần thì mới kết thúc.

- Sắp hết mười phút rồi.

Tiểu Hòa khẩn trương nói, tay nắm chặt đai an toàn.

………

Địch Tư nhìn về phía Tiểu Hòa bên cạnh, khẩn trương hỏi:

- Sắp bắt đầu sao?

- Dự tính thời gian thì cũng sắp rồi.

Tiểu Hòa có chút chột dạ mà nhìn khắp nơi.

- Ta khẩn trương quá.

Giọng nói của Địch Tư có chút run rẩy.

Tiểu Hòa trấn an:

- Không có chuyện gì đâu, bệ hạ cũng ở trên thuyền mà.

- Nghe ngươi nói như vậy, có vẻ chúng ta thật sự không cần lo lắng.

Địch Tư chớp mắt.

Giọng nói nhắc nhở của nhân viên phục vụ lại vang lên:

- Lần nhắc nhở cuối cùng, sắp bắt đầu không gian truyền tống, xin tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

- Sắp bắt đầu rồi.

Tiểu Hòa vô thức ngừng thở.

Địch Tư khẩn trương đến mức nắm chặt tay của Tiểu Hòa, hai người đều làm trong Xưởng Dệt Vải, ngày thường cũng hay nói chuyện phiếm với nhau.

- Ông ~

Hơn mười giây sau, phi thuyền vận chuyển chấn động và bị gợn sóng vô hình bao phủ.

Địch Tư nhất thời cảm thấy trong lòng căng thẳng, tóc gáy đều dựng đứng, cảm giác cơ thể giống như bị không gian vặn vẹo.

- A!

Cô không nhịn được hét lên một tiếng, ý thức trở nên có chút hứa mơ hồ, ngay sau đó trở nên trống rỗng.

Mấy phút sau, cô gái sừng trâu khôi phục ý thức trở lại, cảm giác đầu váng mắt hoa, giống như bị dây thun buộc chặt.

- Khụ khụ ~~~

Tiểu Hòa cũng đã khôi phục ý thức, nàng há miệng ho khan, thoạt nhìn tinh thần có chút hoảng hốt.

- Tiểu Hòa, ngươi không sao chứ?

Địch Tư vội vã quan tâm hỏi.

- Không, không sao.

Tiểu Hòa giơ tay day ấn huyệt thái dương.

- Phù, không có việc gì là tốt rồi.

Địch Tư thở phào.

Không đợi hai người nghỉ ngơi, trong phòng lại vang lên giọng nói nhắc nhở của tiếp viên phục vụ.

- Mười phút sau sẽ tiến hành truyền tống không gian lần thứ hai.

- A, lại thêm một lần nữa sao?

Đôi mắt của Địch Tư trợn to.

- Mau uống nước, nghỉ ngơi lấy lại sức đi.

Tiểu Hòa cởi đai an toàn ra, nói xong lập tức rót một chén nước uống ừng ực.

- Nhắc nhở nhỏ, trước khi truyền tống xin đừng ăn hay uống nước, nếu không rất có thể sẽ phun ra toàn bộ.

Đúng lúc này, giọng nói của tiếp viên lại vang lên lần thứ hai.

-... Làm sao không nói sớm hơn chứ?

Yết hầu của Tiểu Hòa nhấp nhô, nuốt xuống ngụm nước cuối cùng.

- Ta không uống!

Địch Tư vội vã buông ly nước trong tay xuống, hậm hực trở lại chỗ ngồi.

Tiểu Hòa lộ ra dáng vẻ trên đời không còn gì luyến tiếc, ngồi xuống cài chắc đai an toàn, tay còn cầm một cái chậu.

Địch Tư kinh ngạc hỏi:

- Ngươi cầm chậu làm gì vậy?

- Truyền tống xong ta có thể phun vào trong chậu.

Tiểu Hòa thở dài.

-... Được rồi.

Địch Tư co giật khóe miệng.

Bên kia, nhóm của Mục Lương đang nghỉ ngơi trong phòng riêng.

Mễ Nặc nằm trên ghế sô pha, thoạt nhìn vẫn rất tinh thần như trước, không hề cảm thấy khó chịu bởi vì truyền tống không gian.

Ly Nguyệt và Mễ Á, Ngải Lỵ Na cũng giống như vậy, mọi người đều đang đợi truyền tống lần thứ hai.

- Đầu không choáng váng à?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

Mễ Nặc ngây thơ đáp:

- Có một chút, nhưng biến mất rất nhanh.

- Được rồi, chắc sẽ có tác dụng phụ mạnh đối với người bình thường.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận