Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 167: Nguồn Thức Ăn Của Hung Thú

Hao tốn nửa canh giờ.
Đoàn người Vệ Cảnh đi tới bên ngoài khu rừng già khô héo, nhìn thấy một màn sợ ngây người.
Mười mấy con Lợn Tám Răng Nanh chồng chất cùng một chỗ, nhìn qua rất giống một núi thịt lớn.
Bên cạnh còn có một đàn Lợn Tám Răng Nanh nhỏ, số lượng đại khái có tầm mười con, đang bị tơ nhện buộc chặt giãy giụa trên mặt đất.
Mục Lương nhìn thấy đám người Vệ Cảnh, thản nhiên nói:
- Nếu đều đi ra rồi, vậy thì nhanh đến đây đi.
- Vâng.
Đám người Vệ Cảnh liên tiếp khiêng Lợn Tám Răng Nanh đi lên.
Hắn liếc mắt một cái Tán Viên đứng ở bên cạnh cũng đang ngẩn người, để cho cấp dưới đem Lợn Tám Răng Nanh chất đống vào một chỗ.
- Hôm nay săn bắn đến đây thôi, chúng ta trở về đi.
Mục Lương đi một bước, mặt đất đã dao động rung lên, thúc một đống thi thể Lợn Tám Răng Nanh đi về phía trước.
Đám người kính cẩn theo phía sau.
Vệ Cảnh tiến đến bên cạnh Tán Viêm, nhỏ giọng hỏi:
- Những Lợn Tám Răng Nanh đó là Thành Chủ Đại Nhân bắt được?
- Ừm.
Đáy mắt của Tán Viêm hiện lên một tia hồi hộp.
Đội của bọn họ, xui xẻo gặp phải đàn Lợn Tám Răng Nanh, vốn tưởng rằng không có mạng trở về, lại nhìn thấy thành chủ đại nhân tới.
Cả đội tận mắt nhìn thấy, trong tay Thành Chủ Đại Nhân phun ra từng sợi tơ, trong nháy mắt xuyên qua đầu của Lợn Tám Răng Nanh, chớp mắt đã giết chết một đàn hung thú kia.
Hiện tại, Tán Viêm còn đang suy nghĩ, nếu như chính mình đối mặt với một sợi tơ như vậy, có thể một sợi cũng không đỡ nổi, sẽ giống như con thú ấy.
Đạp đạp đạp...
Hai người Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na đang chạy như điên.
Mục Lương bước ra một bước là năm sáu mét, năng lực điều khiển Địa Nham quá thực dụng, bước đi giống như đi trên thang cuốn.
Cho nên, đám người Vệ Cảnh, Tán Viêm đều là một đường phi nước đại, mới theo kịp bước chân của anh.
- Thật là muốn thử một chút.
Ngải Lỵ Na nhìn mặt đất di động, có cảm giác muốn nhảy xuống.
- Cẩn thận ngã xuống.
Ly Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở.
Rất nhanh, đoàn người về tới cổng chính Thiên Môn Lâu trên Rùa Đen.
- Đứng cho vững.
Mục Lương sử dụng năng lực, đóng lại cổng lớn.
Tiếp theo, anh điều khiển một tấm bình đài nham thạch, nâng đám người dâng lên tới sau lưng Rùa Đen.
Nếu cho từng người vác một con Lợn Tám Răng Nanh đi lên, đoán chừng phải dời đến buổi tối.
- Đúng rồi, các ngươi biết những con lợn kia ăn cái gì lớn lên không?
Mục Lương hỏi ra vấn đề hắn tò mò.
Động vật ăn cỏ, hoặc động vật ăn thịt là ăn cái gì lớn lên, sống như thế nào?
- Lợn Tám Răng Nanh là ăn phân và nước tiểu của các hung thú khác.
Vệ Cảnh cung kính trả lời.
Mục Lương ngẩn người, nghi ngờ nói:
- Nhiều Lợn Tám Răng Nanh như vậy, làm sao có thể ăn một chút phân và nước tiểu mà sống sót được?
- Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là gần đây từng có Man Thú Hoang Cổ đi qua, mới có thể dẫn tới một đám Lợn Tám Răng Nanh dừng lại.
Tán Viêm không chịu lạc hậu, nói tiếp:
- Phân và nước tiểu của Man Thú Hoang Cổ có thể hấp dẫn rất nhiều hung thú theo đuôi.
- Như vậy, Man Thú Hoang Cổ là ăn cái gì vậy?
Mục Lương ngược lại nghi hoặc càng nhiều hơn.
Hung thú ăn cỏ, hoặc hung thú ăn tạp có thể biến dị, còn lại ăn phân và nước tiểu của hung thú là có thể trưởng thành.
Vậy Hung Thú Man Cổ to lớn thì ăn cái gì?
Cũng không thể dùng một chút điểm tiến hóa giống như hắn để nuôi động vật!
- Chuyện đó, thuộc hạ không biết.
Tán Viêm lắc đầu.
- Ta cũng không biết.
Vệ Cảnh cúi đầu.
Mục Lương quay đầu nhìn phía hai cô gái ẩn thân, đều nhận được cái lắc đầu, khiến anh càng hiếu kỳ hơn.
E rằng, Man Thú Hoang Cổ có kích thước to lớn, một đống phân và nước tiểu có thể nuôi sống rất nhiều hung thú, vậy thức ăn của nó đến từ đâu, cũng không thể đặc biệt chịu đói nhỉ?
- Ta từng thấy được một suy đoán từ trong sách.
Ngải Lỵ Na mấp máy môi hồng, nhỏ giọng:
- Man Thú Hoang Cổ chỉ cần ăn một bữa, có thể nhịn đói một năm.
- Còn có một cái suy đoán chính là tương đối kì lạ.
Cô không đợi Mục Lương mở miệng, nói:
- Đó chính là trên thân Man Thú Hoang Cổ có loài thực vật, hoặc sinh vật cộng sinh.
- Loài ấy cộng sinh bằng cách hấp thụ máu hoặc dinh dưỡng của Man Thú Hoang Cổ, sau khi lớn lên lại để cho nó ăn một phần đỡ đói.
- Không đúng, năng lượng sẽ có tiêu hao, Man Thú Hoang Cổ căn bản rất khó tiếp tục chống đỡ.
Mục Lương cau mày lắc đầu.
Nếu như vậy, những con Man Thú căn bản không thể sống lâu, sẽ dần bị hao hết sạch sinh mệnh.
Ngoại trừ, có một năng lượng khác để bổ sung.
- Thứ ta biết cũng chỉ có bấy nhiêu.
Ngại lỵ Na vuốt tay.
Cô không có nhiều hứng thú đối với vấn đề đó, cho nên biết vô cùng ít.
- Bỏ đi, sau này sẽ có cơ hội hiểu.
Mục Lương tạm thời đè xuống lòng hiếu kỳ.
Anh điều khiển bình đài nham thạch, nối với bình đài của Sơn Hải Quan, chất đống tất cả Lợn Tám Răng Nanh ở trên cái sân đó.
- Sau khi xử lý Lợn Tám Răng Nanh xong, lại phái người đưa đến kho lạnh.
Mục Lương phân phó nói với Vệ Cảnh, Tán Viêm.
Anh đã dùng ý niệm tâm linh thông báo cho Băng Minh Xà tiếp nhận thịt tươi.
- Vâng.
Hai người đồng thời nói.
- Đúng rồi, đưa mấy con lợn con đến đồng ruộng đi, để người ta nhốt lại nuôi.
Mục Lương tiếp tục phân phó nói.
Bây giờ, anh không muốn ăn những con Lợn Tám Răng Nanh đó, muốn ăn lợn con bản thân nuôi, coi như thí nghiệm nuôi trồng một tốt.
- Vâng.
Vệ Cảnh đáp.
- Những răng nanh này thu thập xong, sẽ đưa tới Phủ Thành Chủ.
Mục Lương liếc mắt nhìn một cái răng nanh thật dài của Lợn Tám Răng Nanh.
Anh muốn làm một chút thí nghiệm, xem xem có thể tạo một chút vũ khí, thật sự là vũ khí của Thành Phòng Quân quá lạc hậu.
- Vâng.
Tán Viêm cung kính nói.
Thành Thánh Dương, thành trì lớn mười vạn người.
Trên tường thành cao mười lăm mét, củi gỗ bên trong khay lửa đang bốc cháy, ngọn lửa bị gió thổi bùng lên.
- Đêm nay thực sự lạnh.
- Còn không phải sao, đêm nay mới trôi qua được một nửa.
- Hay ta đi ngủ một lúc, đợi lát nữa sẽ qua đổi ca cho ngươi đi ngủ?
- Không được, ta muốn đi ngủ trước.
Hai gã thủ vệ, đang thương lượng làm sao lười biếng.
Bang!
Một bóng người thon dài, leo lên từng bước ở ngoài thành, leo lên tường thành vô cùng nhanh chóng.
Khi thủ vệ còn chưa kịp phản ứng, bóng người đã tới trước mặt hai người.
Bang bang!!
Hai quyền đánh tới, hai tên đó đã bị đánh cho bất tỉnh.
- Lại một lần nữa đi tới nơi đây.
Ngôn Băng nhẹ nhàng đứng ở trên lỗ châu mai.
Đôi mắt màu tím của cô lạnh lẽo như đao mang, đang quan sát thành Thánh Dương tối đen như mực.
Ngôn Băng mất không ít thời gian mới giết chết được ba gã Dị Quỷ, cho nên bây giờ mới đi đến Thành Thánh Dương.
Bang!
Cô nhảy xuống từ trên tường thành, khi đến gần mặt đất, rút ra trường đao sau lưng, trong thời gian ngắn ra tay.
Một đao cắm vào trong tường thành, cản lực lao xuống.
Cánh tay của Ngôn Băng dùng sức, thân ảnh dừng một chút, mượn lực lộn ngược ra sau, rơi xuống đất trước khi rút trường đao ra cho vào vỏ.
Sau khi cô đi xuống cũng không dừng lại, thành thạo vọt vào trong hẻm nhỏ tràn ngập bóng tối, đi vào trong nội thành thành Thánh Dương, tìm người có thể trợ giúp mình.
Một đường tránh né người tuần tra, leo tường lên trên nóc nhà, chui qua cửa sổ.
Cuối cùng, cô cũng đi tới nội thành, đứng ở ngoài sân một ngôi nhà bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận