Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 531: Điều Tra Bí Quyết Gieo Trồng Thực Vật Xanh

- Mời xuất trình thẻ căn cước.
Hộ vệ Úng Thành ngăn nàng lại.
Mễ Á nghe vậy vươn tay mở không gian ám ảnh, lấy một thẻ căn cước được chế tạo từ lưu ly.
Thẻ căn cước này do Nguyệt Thấm Lan chế tác, mục đích là giúp cô gái tai mèo có thể ra vào thành thuận tiện hơn.
Hộ vệ tiếp nhận thẻ căn cước rồi nhìn sơ qua, sau khi xác định là thật thì giao trả thẻ bằng hai tay, nghiêng người sang một bên để cô gái tai mèo vào thành.
Mễ Á băng qua Úng Thành đi vào Ngoại thành, lọt vào trong tầm mắt chính là một con đường lớn và rộng rãi.
- Vị trí của Khu Trung Ương chắc không có thay đổi?
Cô lầm bầm lầu bầu, thi triển năng lực ám ảnh nhanh chóng lên đường.
Sau năm phút, Mễ Á bước ra từ trong bóng tối, mờ mịt ngắm nhìn bốn phía, đây là chỗ nào?
Cô gái tai mèo ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác định được vị trí của Trà Thụ Tinh Thần, quyết định phương hướng tiếp tục vội vàng lên đường.
Nửa giờ sau, cô thuận lợi tìm được cổng của Khu Vực Trung Ương.
- Tiểu thư Mễ Á đã trở về.
Hôm nay đến phiên A Mạn phòng thủ, cô ấy nhận ra cô gái tai mèo.
- Mục Lương có ở trong cung điện không?
Mễ Á nhẹ giọng hỏi.
- Có.
A Mạn thanh thúy đáp.
Mễ Á khẽ gật đầu, bước vào Khu Trung Ương, sau đó cô lại đứng tại chỗ mờ mịt lần nữa, tại sao bố cục trong đây cũng bị thay đổi?
A Mạn nín cười, lên tiếng nhắc nhở:
- Tiểu thư Mễ Á, cung điện nằm ở cuối con đường bên trái.
- Ừ, được.
Mễ Á co giật khóe miệng, đôi mắt màu đỏ hiện lên một chút xấu hổ.
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bước nhanh về phía cung điện.
Khoảng bảy, tám phút sau, Mễ Á đứng trước cung điện.
Tiểu hầu gái vừa vặn bước ra ngoài, đối mặt với cô gái tai mèo.
- A, tiểu thư Mễ Á đã trở về!
Vệ Ấu Lan bất ngờ thốt lên.
- Ừ, ta vừa trở về.
Mễ Á đột nhiên cảm thấy nơi này trở nên thân thuộc, nhẹ giọng hỏi:
- Mục Lương đâu?
Vệ Ấu Lan nhỏ giọng đáp:
- Đại nhân ở trong thư phòng.
- Ta đi gặp hắn.
Mễ Á mỉm cười gật đầu, cất bước vào cung điện, đi về phía thư phòng.
- Nếu tiểu thư Mễ Nặc biết tin này, cô ấy nhất định sẽ rất vui.
Vệ Ấu Lan quay người đi về phía hậu hoa viên.
Cô gái tai thỏ đang tập thổi sáo ở nơi đó.
Cộc cộc cộc...
Mễ Á đứng trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giơ tay vỗ mặt mình một cái rồi gõ cửa.
- Vào đi.
Giọng nói của Mục Lương truyền ra.
Cót két...
Mễ Á đẩy cửa vào, ngước mắt thấy Mục Lương đang vùi đầu viết thứ gì đó.
Anh đang viết hành khúc, lúc này đã gần hoàn thành.
- Mục Lương, là ta.
Đôi mắt đỏ của Mễ Á lóe sáng.
Anh chợt ngừng viết, suy nghĩ bị cắt ngang, sau đó ngẩng đầu lên, ôn hòa hỏi:
- Đi đường có thuận lợi không?
- Mọi việc đều thuận lợi.
Mễ Á hơi gật đầu.
Cô tò mò quan sát Mục Lương, cảm thấy đối phương có gì đó khác lạ, nhưng khác ở nơi nào thì bản thân không thể lập tức nghĩ ra được.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương nghiêm túc hỏi:
- Những người khác đâu?
Ý của anh là những đứa bé và nhân viên nghiên cứu mà Ốc Đảo muốn đưa tới đây.
- Bọn họ sắp đến rồi, ta tới trước để thông báo với ngươi một tiếng.
Mễ Á dịu dàng đáp.
- Vậy à... Vậy ta để phân phó Hồ Tiên đi đón người.
Mục Lương ôn hòa nói.
Cót két...
- Chị, ngươi đã về rồi!
Cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Mễ Nặc cầm sáo hào hứng chạy vào phòng làm việc.
- Ta vừa mới về thôi.
Mễ Á vươn tay ôm em gái đang lao về phía mình.
Mễ Nặc ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh lam chớp chớp, hỏi thăm:
- Chị, lần này ra ngoài không gặp phải nguy hiểm gì chứ?
- Ta không sao, ngươi yên tâm đi.
Mễ Á xoa đầu cô gái tai thỏ, trọng điểm là đôi tai thỏ kia.
- Ừm, ngươi làm rối tóc của ta rồi.
Mễ Nặc hờn dỗi nói, duỗi tay nhỏ che lỗ tai.
Trên mặt Mễ Nặc xuất hiện một nụ cười, khuôn mặt của cô cũng trở nên hiền hòa hơn nhiều.
Một bên khác.
Trên bầu trời, có một đám mây đen đang di chuyển với tốc độ đều đặn.
Hô hô hô...
Lan Đế hóa thân thành phi ưng vọt vào trong mây đen, không có cảm giác như sương mù ập vào mặt, chỉ giống như xuyên qua một tầng bóng ma.
Bên trong mây đen lại là một thế giới khác, căn nhà gỗ tồi tàn lắc lư theo gió, sàn nhà làm bằng gỗ phát ra tiếng cót két mỗi khi bước đi.
Lan Đế băng qua lá chắn ảo ảnh đi vào Ốc Đảo, đôi cánh bao trùm cơ thể, khi mở ra thì cô đã trở lại hình người.
- Thành Huyền Vũ vẫn tốt hơn...
Cô âm thầm cảm thán một tiếng, bước nhanh tiến sâu vào Ốc Đảo.
Khi lên đến tầng hai, cô gặp Lỵ Lỵ ở cửa thông đạo.
- Tìm được thành Huyền Vũ rồi à?
Lỵ Lỵ thanh lãnh hỏi.
- Đúng vậy, ở ngay phía trước.
Lan Đế thuận miệng đáp.
Cô muốn đi báo cáo tình hình cho bốn vị trưởng lão, tránh việc tùy tiện tới gần thành Huyền Vũ rồi dẫn phát xung đột không cần thiết.
Lỵ Lỵ do dự một chút, sau đó cất bước đuổi theo.
Hai người đi lên cầu thang gỗ tầng ba tới chỗ cao nhất Ốc Đảo.
Lỵ Lỵ nhấc đôi mắt màu xanh sẫm lên, nhàn nhạt nói:
- Bốn vị trưởng lão đang ở Nhà Chính.
- Ừm.
Lan Đế thuận miệng đáp.
Rất nhanh, hai người đã đứng trước Nhà Chính.
Hộ vệ chỉ nhìn thoáng qua, không có ngăn cản.
- Cót két...
Lan Đế đi trước, sàn gỗ phát ra tiếng cót két vang dội.
Cô tiến vào sâu trong Nhà Chính, sau đó dừng lại trước một cánh cửa gỗ, bên trong truyền ra tiếng trò chuyện của các trưởng lão.
Cộc cộc cộc...
Lan Đế không do dự, giơ tay gõ cửa phòng.
- Vào đi.
Bên trong truyền ra giọng nói nghiêm túc của Đại trưởng lão Ốc Đảo.
Cót két...
Cửa phòng bị đẩy ra, Lan Đế và Lỵ Lỵ lần lượt đi vào.
Đại trưởng lão ngồi ở chủ vị dừng cuộc trò chuyện, đôi mắt già nua nhìn về phía cô gái tóc nâu.
Lan Đế hơi khom lưng, khẩn trương hành lễ:
- Lan Đế gặp qua bốn vị trưởng lão.
Cho dù cô gặp Đại trưởng lão bao nhiêu lần thì đều sẽ có cảm giác vô cùng khẩn trương.
- Lỵ Lỵ gặp qua bốn vị trưởng lão.
Lỵ Lỵ cũng cung kính hành lễ.
Bối Nhĩ Liên dò xét hai cô gái, lên tiếng hỏi:
- Mễ Á đâu?
Lan Đế ngẩng đầu, nhỏ giọng nói:
- Tam trưởng lão, Mễ Á đã tới thành Huyền Vũ.
- Đã tìm được thành Huyền Vũ rồi à?
Bối Nhĩ Liên chấn động tinh thần.
Ba vị trưởng lão khác cũng nhìn về phía Lan Đế, chờ cô nói tiếp.
Một tháng trước khi Bối Nhĩ Liên trở lại Ốc Đảo, cô ấy đã kể hết tất cả những gì mình chứng kiến ở thành Huyền Vũ cho ba vị trưởng lão còn lại.
Cuối cùng sau một hồi nghị luận, bốn người quyết định đích thân tới thành Huyền Vũ, điều tra bí quyết gieo trồng lục thực của đối phương, đồng thời đưa bọn nhỏ không thể nuôi nổi tới thành Huyền Vũ.
Lan Đế nghiêm túc nói:
- Đúng vậy, dựa theo tốc độ hiện giờ, chốc lát nữa chúng ta sẽ có thể nhìn thấy thành Huyền Vũ.
Tứ trưởng lão chậm rãi đứng lên, ngả ngớn nói:
- Để ta xem cái gọi là thành Huyền Vũ này có thật sự lợi hại giống như các ngươi nói không?
Lan Đế vụng trộm nhìn lão một cái, trong bốn trưởng lão thì Tứ trưởng lão là người trẻ tuổi nhất, cũng là người có tính tình tùy tiện nhất.
- Tứ trưởng lão, đừng trêu chọc thành Huyền Vũ.
Tam trưởng lão nhíu mày lạnh giọng nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận