Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 194: Tức Giận Thở Hổn hển

- Hì hì hi...
Các cô gái lập tức nở nụ cười.
- Thật đúng là có khả năng này.
- Có muốn qua đó xem chút không?
Ny Cát Sa nhíu mày, cũng đang nghĩ có nên đi qua hay không.
Cô sau đó lắc đầu, nói:
- Bỏ đi, đừng đi qua, miễn cho bị giết hả giận.
- Cũng đúng, tên biến thái kia chuyện gì cũng làm được.
Các đội viên đồng tình gật đầu.
- Theo ta thấy, hắn có thể đã bị trộm đồ.
- Không thể nào đâu, có ai gan to như vậy dám đi nhà hắn trộm đồ?
- Đừng nói nữa.
Cô ngăn các đội viên đang thảo luận lại, miễn cho đưa tới tai hoạ.
Cô mang theo mọi người tiến vào trong viện, bắt đầu phân tán trở về phòng đi nghỉ ngơi.
Kẽo kẹt...
Ny Cát Sa đẩy cửa phòng ra, lập tức cảm thấy không thích hợp.
Chỗ mép giường có sụp xuống, rõ ràng đã có người ngồi vào.
Cô bất động thanh sắc đóng cửa phòng, hai chân buộc chặt chuẩn bị quét ngang qua.
- Là ta.
Bóng dáng của Ngôn Băng hiển lộ ra.
Cô chỉ học được một chút thao tác ẩn thân đơn giản, đã cùng hai người Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na chia ra hành động.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Ny Cát Sa kinh ngạc.
- Ta muốn tới tìm ngươi.
Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng có chút phức tạp.
- Tìm ta làm cái gì?
Ny Cát Sa liếc mắt nhìn cửa sổ một cái.
Cô hạ giọng, thúc giục:
- Thành Thánh Dương quá nguy hiểm, ngươi mang theo đồng bạn mau rời đi.
Ngôn Băng đứng dậy nói:
- Ta tới muốn mang ngươi đi cùng.
- Ngươi đang nói cái gì ngu ngốc vậy? Ta còn chưa có báo thù cũng sẽ không đi.
Ny Cát Sa không chút suy nghĩ đã từ chối.
- Ta có cách kéo dài thời gian hóa Hư Quỷ cho mọi người.
Ngôn Băng thật lòng nói.
- Ta không tin.
Ny Cát Sa lắc đầu, cảm thấy Ngôn Băng muốn lừa gạt nàng rời khỏi thành Thánh Dương.
- Chắc là ngươi đã nghe nói qua Đôi Cánh Thiên Sứ chứ?
Ngôn Băng hỏi.
Ny Cát Sa kinh ngạc hỏi:
- Ngươi đừng nói các ngươi tìm được rồi?
- Phải.
Ngôn Băng gật đầu.
Cô còn chưa nhìn thấy, nhưng đồng bạn chắc chắn sẽ không lừa mình.
- Ta phải nhìn thấy gốc cây đó trước.
Ny Cát Sa cắn răng nói.
Cô không thể nào chỉ bằng một câu nói, sẽ buông tha kiên trì nhiều năm.
Nếu như là sự thật, các đồng đội kia của cô sẽ được cứu.
- Ta dẫn ngươi đi xem.
Ngôn Băng đứng dậy, nói:
- Ta ở ngoài thành chờ ngươi.
Buổi tối, bên ngoài thành Thánh Dương vẫn còn rất nhiều người.
Bọn họ đều chú ý tới Man Thú Hoang Cổ, thật sự là ánh sáng trên lưng Huyền Vũ quá thu hút người khác.
Lúc này, Trà Thụ Tinh Thần mở ra Lĩnh Vực Tinh Thần, trong đêm đen như có một vài ngôi sao đang lóe lên.
Trong đó còn kèm theo một ít điểm sáng màu vàng đang bay múa.
Toàn thân Ny Cát Sa được bao phủ bên trong chiếc áo đen, đứng ở một góc tường hẻo lánh bên ngoài thành Thánh Dương.
Đang chờ Ngôn Băng tới đón cô, ban ngày có quá nhiều người chú ý, hoàn toàn không thể hành động.
Ny Cát Sa ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng sau lưng Man Thú Hoang Cổ, suy đoán những người phía trên cuộc sống như thế nào.
Cô đã đến phố buôn bán, cũng không nhìn thấy có bao nhiêu người, những người còn lại không cần nghĩ cũng biết là đang sống khu vực khác.
Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa lóe ra sự si mê, tự mình lẩm bẩm:
- Sáng như vậy, nhất định là vô cùng đẹp!
- Ngươi đi tới chẳng phải sẽ biết sao?
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói lành lạnh.
Ny Cát Sa run lên một cái, suýt chút nữa đôi chân dài quét ngang hướng phương hướng âm thanh truyền tới.
Ngôn Băng từ trong bóng tối đi ra, mặc một bộ khôi giáp U Linh vảy thú.
- Ngươi có biết cứ làm như vậy sẽ dọa người ta chết khiếp không?
Ny Cát Sa đảo đôi mắt màu trắng.
- Ngươi đâu có nhát gan như vậy.
Ngôn Băng thản nhiên nói.
- Nhanh lên một chút, chúng ta bây giờ sẽ đi thăm Đôi Cánh Thiên Sứ.
Ny Cát Sa thúc giục.
Cô không thể rời khỏi Thành Thánh Dương quá lâu, miễn cho việc bị Phi Thi bắt được nhược điểm.
- Chờ một chút, còn có người muốn tới.
Ngôn Băng hai tay ôm ngực.
- Ngươi còn hẹn những tiểu đội khác?
Ny Cát Sa kinh ngạc hỏi.
Thành Thánh Dương có không ít tiểu đội ám sát, trong đó có một số mới được thành lập hai năm gần đây.
- Không phải.
Ngôn Băng khẽ lắc đầu.
- Được rồi.
Ny Cát Sa bất đắc dĩ đợi.
Hiện tại, cô chỉ cần xác nhận Đôi Cánh Thiên Sứ có tồn tại, là có thể biết được toàn bộ chân tướng, sau đó mọi người cùng trốn ra khỏi Thành Thánh Dương.
Chờ đến khi trở nên mạnh mẽ, rồi trở về tìm Phi Thi báo thù.
Cũng không lâu lắm.
Đạp đạp đạp...
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Y Lệ Y theo làn váy chầm chậm đi tới.
Cô vội vã xin lỗi nói:
- Xin lỗi, ta tới chậm, Ly Nguyệt tiểu thư.
- Ly Nguyệt không có ở đây, cô ấy ở bên kia chờ chúng ta.
Ngôn Băng lãnh đạm nói.
- Di? À à!
Y Lệ Y kinh ngạc một tiếng, vội vàng gật đầu.
Lúc ban ngày, cô đã được hai người Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na tìm tới cửa, nói thành chủ Huyền Vũ cho mời, cũng giao hẹn buổi tối đi đến thành Huyền Vũ, mới không khiến cho những người khác chú ý.
- Đi thôi.
Ngôn Băng dẫn đầu đi tới hướng Huyền Vũ.
Đi cách khá xa phạm vi thành Thánh Dương, cũng chính là lượn quanh một vòng lớn bên trên mới có thể đi tới bên cạnh Huyền Vũ.
Dọc theo đường đi ba người đều không nói gì, mãi cho đến bên cạnh Huyền Vũ. Ly Nguyệt nhìn ba người, lành lạnh hỏi:
- Chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đi lên trên.
- Leo lên sao?
Y Lệ Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phía Man Thú Hoang Cổ.
- Không phải, sẽ có người đón chúng ta.
Ly Nguyệt nhẹ lắc đầu.
- Chờ một chút... Chúng ta phải đi lên sao?
Ny Cát Sa quay đầu nhìn về phía Ngôn Băng.
- Đúng vậy, ta chưa nói sao?
Ngôn Băng thản nhiên nói.
- Ngươi đương nhiên chưa không nói gì.
Ny Cát Sa phát điên nắm quả đấm một cái.
- Đôi Cánh Thiên Sứ mà ngươi muốn xem đang ở bên trên.
Ngôn Băng bình tĩnh nói.
Bộ dáng như: Ngươi xem, không phải bây giờ ta nói rồi à.
Ny Cát Sa giơ tay lên nâng trán, có một cảm giác muốn một cước đá bay Ngôn Băng.
Kỳ Nhông Ba Màu từ trên tảng đá leo xuống, bóng dáng hiện ra trước mặt mọi người.
- Mau lên đây.
Ly Nguyệt nhảy lên trên lưng kỳ nhông lớn.
- Cái này...
Hai người Y Lệ Y, Ny Cát Sa bị kỳ nhông lớn dọa sợ ngây người.
- Đừng ngây người ở đó nữa.
Ly Nguyệt thúc giục.
- À ừ.
Hai người cẩn thận leo lên lưng nó.
Kỳ Nhông Ba Màu dưới sự chỉ dẫn của cô gái tóc trắng, nhanh chóng hướng tới trên thân Huyền Vũ leo lên.
Không qua bao lâu sau, bọn họ đi đến trên thành tường, sau đó lại leo xuống tường thành, lại trải qua con đường cái leo lên bãi đất.
Lần này, Ly Nguyệt biết Mục Lương ở Phủ thành chủ, cũng không đi tới Phố Buôn Bán, trực tiếp để cho nó đi lên trên Khu vực trung ương.
- Xuống đây đi, chúng ta đến rồi.
Ly Nguyệt đứng dậy nhảy xuống đất.
- Thật là nhiều thực vật.
Ny Cát Sa giật mình trừng lớn hai mắt.
Diện tích trồng cây rất nhiều, còn có một chút hoa cỏ.
- Các ngươi rốt cuộc đã tới.
Thân ảnh của Ngải Lỵ Na hiện ra.
Cô vẫy tay với Y Lệ Y, nói:
- Ngươi theo ta qua đây, Thành Chủ Đại Nhân đang chờ ngươi.
- Vâng.
Y Lệ Y lập tức đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận