Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 328: Người Tốt?

- Nếu như không có nơi nào để đi, các ngươi có thể đến thành Huyền Vũ.
Nguyệt Thấm Lan lại nhìn hai mắt của thiếu nữ tóc ngắn.
Cô dịu dàng nói:
- Chúng ta chỉ nán lại một lát rồi sẽ đi.
- Thành Huyền Vũ?
Hách Căn trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn về phía Man Thú Hoang Cổ ở bên ngoài Thành Bách Lý.
Nguyệt Thấm Lan mỉm cười, xoay người đi ra ngoài, còn phải điều trị cho những người bị thương khác.
- Cha, chúng ta đến Thành Huyền Vũ đi!
Ba Phù nghiêm túc nói.
Cô không muốn đợi ở Thành Bách Lý, đây không phải nơi mà con người có thể ở.
- Được, đến Thành Huyền Vũ.
Ba Nô suy yếu đáp.
Đôi môi khô khốc của hắn có chút màu hồng, đây là tác dụng của bí dược chữa thương đang dần được hấp thu.
Thành Bách Lý đã bị công phá, tiếp tục ở lại nơi này thì chỉ có một con đường chết.
Dù không có hung thú, thì vẫn còn có chủ Thành Bách Lý tàn sát nhân loại.
Ba Nô được con gái đỡ ngồi dậy, hô hấp trở nên thông thuận hơn rất nhiều.
- Khoan đã, để cho ta nghỉ ngơi chút đã.
Hách Căn cười khổ một tiếng, thể lực của hắn vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu.
Hắn nghiêm túc hỏi:
- Thật muốn đến Thành Huyền Vũ đó sao?
- Ngươi muốn tiếp tục ở lại làm nô lệ sao?
Ba Nô suy yếu hỏi ngược lại.
- Không muốn.
Hách Căn nhướng mày, tình huống trước mắt, dường như không có lựa chọn khác.
Nếu như không muốn ở lại Thành Bách Lý, vậy chỉ có thể rời khỏi, đến Thành Huyền Vũ, hoặc đến các thành lớn còn lại.
Chỉ là Thành Huyền Vũ đang ở trước mắt, đến đại thành khác vẫn cần đi qua Rừng Vạn Khô, nếu như gặp phải hung thú, vậy thì nhất định là một con đường chết.
Ba Nô nheo mắt phải, chú ý đến quá trình Thành Phòng Quân, đội ngũ chữa bệnh cứu trị những nô lệ khác.
- Thành chủ Thành Huyền Vũ là người như thế nào?
Hắn lầm bầm lầu bầu.
Có thể bồi dưỡng được Tuần Vệ có khí thế bất phàm như vậy, thành chủ sẽ không phải nhân vật đơn giản.
Ba Phù quan tâm hỏi:
- Cha, ngươi cảm thấy thế nào?
- Tốt hơn nhiều rồi, không cần lo lắng.
Ba Nô vỗ đầu con gái.
Lòng hắn đang cảm khái, vốn dĩ sẽ chết, bây giờ lại có thể sống sót, toàn bộ đều tốt đẹp như vậy.
- Chị gái xinh đẹp là một người thật tốt.
Đôi mắt màu tím đầy bụi của Ba Phù tràn đầy cảm kích.
- Đúng vậy, là người tốt.
Ba Nô chậm rãi gật đầu, cũng lên tiếng cảm thán.
Người phụ nữ đó có thể dùng bí dược đáng quý như vậy để cứu tên nô lệ nhỏ nhoi như hắn.
Ba người nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, thể lực khôi phục một ít, chí ít đã có thể bước đi, chậm rãi đi về phía Man Thú Hoang Cổ.
Sau một tiếng.
Khu ngoại thành của Thành Bách Lý đã không còn ai sống nữa, Thành Phòng Quân khiêng thi thể hung thú rời đi, leo lên Thiên Môn Lâu.
- Ầm ầm !
Rùa Đen thong thả đứng lên, làm cho Thiên Môn Lâu cách xa mặt đất càng ngày càng cao.
- Ầm ầm !
Nó nâng lên bước chân rồi đạp xuống, chấn động đại địa.
Rùa Đen tiếp tục lay động bước đi, rời khỏi Thành Bách Lý, tiếp tục hướng về phía thành Vạn Yêu, cảm giác chấn động duy trì liên tục trong thời gian không ngắn.
Nửa giờ sau, tả tướng, hữu tướng và thành chủ Thành Bách Lý vẫn luôn ẩn náu trong lô cốt ở nội thành cũng đi ra.
- Làn sóng hung thú đã qua rồi sao?
Tả tướng nghiêng tai lắng nghe, ngoại thành không có động tĩnh, yên tĩnh như chết.
- ...
- Chẳng lẽ đều chết sạch rồi?
Hữu tướng lẩm bẩm.
- Đi ra xem một chút.
Thành chủ thành Bách Lý đạm mạc nói.
Tả tướng, hữu tướng liếc nhau, ánh mắt của họ chớp động, gật đầu với nhau, cùng nhau đẩy cửa nội thành ra rồi ló đầu ra ngoài.
Vù vù !
Bão cát vẫn không ngừng thổi như mọi ngày.
Trừ cái đó ra, không còn lại thứ khác, ngay cả một bóng người cũng không có.
- Một thi thể hung thú cũng không có?
Tả tướng sửng sốt một chút, sau đó đi nhanh ra nội thành.
Hắn nhìn quanh cả tòa ngoại thành chính là cảnh tượng người không nhà trống.
- Thi thể đâu? Người đâu?
Thành chủ thành Bách Lý đen mặt lại.
Thành Bách Lý của ngày xưa, lúc này chỉ còn lại đống đổ nát thê lương, bức tường thành cao 6 mét đã sụp đổ hơn phân nửa.
- Người đâu? Đều đi ra cho ta.
Thành chủ thành Bách Lý tức giận hô to.
- Xem chừng... Là bị hung thú ăn vào trong bụng hết rồi.
Tả tướng cười gượng hai tiếng, trên trán đổ mồ hôi.
Thành chủ thành Bách Lý đen mặt lại, sát ý hừng hực:
- Ta thấy ngươi thích hợp đi làm thức ăn cho hung thú đó.
Trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có không ít nô lệ may mắn còn sống sót mới đúng.
Nhà cửa ở ngoại thành cũng có thể che chắn cho một vài nô lệ, sẽ không chết sạch toàn bộ như vậy.
Tả tướng liền vội vàng cúi đầu, trong con ngươi màu đen hiện lên một tia ớn lạnh.
- Đi tìm, tìm hết nô lệ trở về đây cho ta.
Thành chủ thành Bách Lý rống giận lên tiếng.
Hơn tám trăm tên nô lệ, làm sao có thể một người cũng không còn?
- Vâng.
Nhóm tuần vệ vội vã tuân mệnh, bước nhanh rời khỏi, nếu đợi tiếp nữa, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
...
- Ầm ầm !
Rùa Đen đạp đất đi về phía trước.
Trên quảng trưởng nhỏ Thành Huyền Vũ.
Ba Nô được con gái dìu đi, lo lắng quan sát bốn phía, Hách Căn há to mồm, nhìn đường phố chỉnh tề sạch sẽ, không khí trong lành.
So với Thành Bách Lý, nơi này là thiên đường, còn Thành Bách Lý chính là Địa Ngục.
- Tất cả xếp thành hàng, muốn nước muốn thức ăn đều qua đây, đừng chen chúc.
Mặt của Trình Mâu không biểu cảm nói lần nữa.
- Nước, chúng ta muốn nước.
Hách Căn không nhịn được nói.
Cổ họng của hắn sắp cháy rồi, giọng nói khàn khàn vô lực, giống như đánh trống làm bằng da trâu.
- Chú Hách Căn, phải theo quy củ.
Ba Phù giòn giã nói.
- À, được.
Hách Căn cười khẽ hai tiếng, đàng hoàng đi xếp hàng.
Ba Nô miệng hơi cười, máu đen trên mặt đã lau qua loa, vết thương cũng khép lại hơn phân nửa, may mà thị lực của mắt trái không bị ảnh hưởng quá lớn.
Ba người đứng xếp hàng, nhận thức ăn nước uống.
- Cha, nước ở nơi này thật ngọt.
Ba Phù một hơi uống nửa bát nước, trên gương mặt tươi cười không nén được vui vẻ.
Ở Thành Bách Lý, mỗi hai ngày mới phát cho nô lệ một chén nước, chỉ là nước kia thì đục ngầu, còn có cát, mùi vị lại đắng.
- Đã rất nhiều năm không thấy nước sạch sẽ trong suốt đến như vậy.
Trong mắt Ba Nô lộ vẻ kinh ngạc, xuất thần.
- Ùng ục !
Hách Căn đã không nhịn được, uống một hơi cạn sạch.
- Thịt này ăn ngon thật, chưa từng ăn được món thịt ngon như vậy.
Hắn cắn một ngụm lớn, lệ rơi đầy mặt.
- Chú Hách Căn, ngươi đừng khóc.
Ba Phù thanh thúy nói.
- Không khóc.
Hách Căn xoay người sang chỗ khác, ăn cả thịt lẫn nước mắt.
Ba Nô nhai nuốt thịt, trong lòng thấp thỏm, Thành Huyền Vũ tiếp nhận bọn họ là có mục đích gì?
Một hồi sau.
- Lộc cộc !
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước tới, cầm trong tay một xấp giấy.
Khuôn mặt của cô tuyệt mỹ, kết hợp với váy Lam Tinh làm tôn lên vóc dáng, có khí chất cao quý.
- Chào mọi người.
Nguyệt Thấm Lan dừng bước lại, nhìn bốn trăm người xung quanh.
- Chào cô.
Các nô lệ vội vã cung kính đáp lại.
- Ăn no rồi thì hãy đi theo ta, sẽ sắp xếp chỗ ở cho các ngươi.
Nguyệt Thấm Lan gật đầu xem như là chào hỏi.
- Sắp xếp chỗ ở cho chúng ta sao?
Các nô lệ ngạc nhiên, có thức ăn nước uống thì thôi đi, còn sắp xếp cho cả nơi dừng chân?
- Vì sao đối tốt với chúng ta như vậy?
Có nô lệ trầm giọng hỏi.
- Cho chúng ta ăn và uống nước, các ngươi muốn chúng ta làm cái gì?
Bước đi của các nô lệ dừng lại, khiếp đảm hoài nghi.
- Đây là tấm lòng của thành chủ đại nhân.
Trình Mâu nghiêm mặt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận