Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 744: Khí Tức Khiến Người Ta Khó Chịu

Đại An Ti thở dài, trong lòng tức giận vô cùng, không ngờ lại có loại anh trai nhẫn tâm bỏ mặc em gái ruột nằm thoi thóp trên giường để rời đi.

Cộp cộp cộp......

Cao Thao vội vã chạy vào, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Đại tổng trưởng, trong thành còn có rất nhiều người, nhưng bọn họ đều sắp chết khát.

Hắn dẫn Thành Phòng Quân lục soát phòng ốc xung quanh, phát hiện phần lớn trong nhà đều có người.

Chỉ là trạng thái của bọn họ không tốt lắm, thậm chí có người đã chết ở trên giường.

Đại An Ti đứng lên, nghiêm túc nói:

- Các ngươi phân phát một ít nước uống cho bọn họ, ta trở về gặp thành chủ đại nhân.

- Vâng.

Cao Thao cung kính đáp.

Hắn nhìn cô bé ngồi trên giường, sau khi uống bí dược chữa thương thì tinh thần của cô bé có vẻ đã khá hơn nhiều.

Đại An Ti quay đầu nhìn bé gái, nhỏ giọng hỏi:

- Em gái, ngươi muốn ở lại đây hay cùng ta trở về thành Huyền Vũ?

Bé gái ngẩng đầu, vội vàng giơ tay lau nước mắt trên mặt.

Vân Hân chớp đôi mắt to, nhỏ giọng hỏi:

- Chị, ta có thể đi theo ngươi sao?

Anh trai đã bỏ rơi cô, cô không muốn ở lại nơi này nữa.

- Ừ, đương nhiên là được.

Đại An Ti đưa tay ra.

Vân Hân rụt rè vươn tay nhỏ đặt lên bàn tay của cô gái tóc xanh trước mặt.

- Đi thôi.

Đại An Ti nắm tay bé gái rời đi, bước về phía cổng thành.

- Chị, đó là cái gì?

Hai mắt của Vân Hân trừng to, hoảng sợ nhìn về phía Rùa Đen khổng lồ.

Xung quanh thành Vũ Thái là sa mạc, đột nhiên xuất hiện ‘Núi’, làm sao không khiến người ta sợ hãi cho được.

- Đây là Tiểu Huyền Vũ, thành Huyền Vũ nằm ở trên lưng nó.

Đại An Ti cúi người ôm bé gái, tiếp đó chạy về phía Thiên Môn Lâu với tốc độ nhanh nhất.

Vân Hân vùi mặt vào ngực của cô gái tóc xanh, tránh né gió cát.

Hai phút sau, Đại An Ti đến gần Thiên Môn Lâu, bước lên cầu thang tới lầu hai cứ điểm.

Lầu hai Thiên Môn Lâu có Phòng Liên Lạc, bên trong nuôi một con Trùng Cộng Hưởng, có thể nhanh chóng liên lạc với Trung Ương.

Sau lần cải tạo thứ năm của Thành Huyền Vũ, đi bộ từ Thiên Môn Lâu đến Khu Vực Trung Ương cần ít nhất là một giờ.

Phanh!!

Cửa Phòng Liên Lạc bị đẩy ra, Đại An Ti nhanh chóng bước vào trong.

- Đại tổng trưởng.

Trong Phòng Liên Lạc, liên lạc viên phụ trách canh gác đứng dậy hành lễ.

- Liên lạc Khu Vực Trung Ương.

Đại An Ti trầm giọng nói.

- Vâng.

Liên lạc viên vỗ nhẹ vào Trùng Cộng Hưởng.

Trùng Cộng Hưởng đang ngủ mơ chợt thức tỉnh, nó vỗ cánh phát ra tiếng ngân, khi tần suất vỗ cánh tăng cao thì tiếng ngân mới biến mất.

- Khu Vực Trung Ương, đây là Thiên Môn Lâu.

Liên lạc viên lên tiếng.

Một lát sau, Trùng Cộng Hưởng phát ra tiếng phản hồi:

- Mời nói.

Đây là giọng nói của Vệ Ấu Lan.

Đại An Ti đi lên trước, gấp gáp nói:

- Tiểu Lan, đại nhân Mục Lương có ở trong cung điện không?

- Thưa tiểu thư Đại An Ti!

Vệ Ấu Lan hồi đáp:

- Đại nhân có ở đây.

- Vậy ngươi đi mời Thành chủ tới, ta có chuyện khẩn cấp cần thông báo.

Đại An Ti nóng vội nói.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan không hề có chút do dự, vội vã quay người rời đi Phòng Liên Lạc, chạy tới thư phòng.

Cộc cộc cộc......

Cô bé gõ cửa thư phòng, sau đó đẩy cửa bước vào.

- Chuyện gì vậy?

Mục Lương đặt bản vẽ trong tay xuống, ngước mắt nhìn về phía tiểu hầu gái.

Vệ Ấu Lan thành thật trả lời:

- Đại nhân, tiểu thư Đại An Ti muốn trò chuyện với ngài, cô ấy bảo là có chuyện khẩn cấp cần thông báo.

- Được rồi.

Mục Lương đứng lên, đi ra thư phòng, bước vào Phòng Liên Lạc, hỏi thẳng:

- Ta là Mục Lương, có chuyện gì cứ nói.

- Thành chủ, ta có một vài phát hiện ở thành Vũ Thái.......

Đại An Ti giải thích ngắn gọn và rõ ràng, kể hết những gì cô đã chứng kiến tại thành Vũ Thái.

Cuối cùng cô nói với giọng điệu ngưng trọng:

- Con suối không có nước, tình huống giống hệt như Giếng Thánh.

- Cho nên ngươi hoài nghi dưới mặt đất thành Vũ Thái cũng có sào huyệt Hư Quỷ?

Mục Lương nhướng mày, hiểu rõ ý của cô gái tóc xanh.

- Đúng vậy.

Đại An Ti gật đầu đáp.

- Được rồi, ta sẽ lập tức đến đó.

Mục Lương bình tĩnh nói.

- Vâng.

Bây giờ, Đại An Ti mới thở phào nhẹ nhõm, cắt đứt cuộc trò chuyện.

- Chị......

Vân Hân đứng ngoài cửa, rụt rè mở miệng.

Đại An Ti bước ra Phòng Liên Lạc, giơ tay lau cát bụi trên mặt cô bé, dịu dàng hỏi:

- Làm sao vậy?

Ục ục ục ~~

Bụng của bé gái kêu to, cái này khiến nàng lúng túng cúi gằm mặt.

Đại An Ti cười khẽ, quay đầu hô:

- Người tới, mang cô bé đi rửa mặt, sau đó chuẩn bị chút thức ăn cho cô bé.

- Vâng.

Thành Phòng Quân tiến lên dẫn bé gái rời đi.

Đại An Ti rời khỏi Thiên Môn Lâu, chạy về phía thành Vũ Thái.

Hô hô ~~

Khi cô vừa trở lại thành Vũ Thái thì Mục Lương vừa vặn bay tới.

- Thành chủ đại nhân.

Đại An Ti vẫy tay.

Mục Lương nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó bay xuống đứng bên cạnh cô gái tóc xanh.

- Con suối ở đâu?

Anh bình tĩnh hỏi.

Cao Thao nhanh chóng chạy tới cung kính hành lễ, nói:

- Đại nhân, con suối ở trong Phủ Thành Chủ.

- Mang ta tới đó.

Mục Lương vung tay lên.

- Thành chủ, Phủ Thành Chủ ở chỗ này.

Vệ Cảnh chạy trước dẫn đường.

Không lâu sau, Phủ Thành Chủ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

- Đại nhân, nơi này những ai còn sức lực đều rời đi, ngay cả thành chủ cũng không ngoại lệ.

Đại An Ti trầm giọng nói.

Cao Thao thở dài:

- Những người còn lại thì sắp chết khát và chết đói.

- Ừ, chúng ta đi xem con suối trước.

Đáy mắt của Mục Lương thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Người đứng đầu một thành lại bỏ mặc dân chúng để chạy trốn, chuyện này thật khiến người ta khó chịu.

Dưới sự dẫn đường của Cao Thao, ba người đi vào Phủ Thành Chủ, tiến vào sân sau, con suối nằm ở ngay chỗ này.

Con suối đã bị đào ra, bên cạnh chất đầy đất đá.

Mặt đất xung quanh con suối nứt nẻ, cát bao phủ khắp nơi, nếu để qua hai ngày nữa, rất có thể con suối có thể cát che giấu.

………

Mục Lương nhìn con suối bị đào ngổn ngang rối loạn, quay đầu hỏi:

- Trong Phủ Thành Chủ còn có người sao?

Cao Thao cung kính đáp:

- Bẩm đại nhân, chúng ta đã lục soát khắp nơi nhưng không thấy người sống.

- Ừ, các ngươi lùi về sau một chút.

Mục Lương bước tới trước một bước, đi tới bên cạnh con suối.

Anh nhấc chân đạp một cước, phát động năng lực.

Ầm ầm ~~

Mặt đất chấn động, lấy con suối làm trung tâm, đất đá nhanh chóng bị cuốn bay.

Con suối càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng sâu.

- Mở.

Mục Lương khẽ quát một tiếng, mặt đất dưới chân đột nhiên nứt ra.

Cao Thao và Đại An Ti vội vàng lùi lại.

Lúc này, con suối đã biến mất, thay vào đó là một cái hố rộng bảy, tám mét, sâu không thấy đáy.

- Quả là khí tức làm cho người ta chán ghét.

Đáy mắt của Mục Lương thoáng qua ánh sáng lạnh lẽo, cảm nhận được khí tức của Hư Quỷ, quay đầu dặn dò:

- Các ngươi ở bên ngoài chờ ta.

- Vâng.

Cao Thao nghiêm túc gật đầu.

- Thành chủ phải chú ý an toàn.

Đại An Ti quan tâm nói một câu.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu, nhảy xuống hố sâu.

Anh phát động năng lực ‘Lấp Lánh’, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, chiếu rọi không gian dưới đất.

Cơ thể anh chậm rãi rơi xuống, lúc này đã cách mặt đất hơn hai mươi mét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận