Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1482: Chắc Là… Kiến Trúc Cao Nhất Thành Tát Luận!



- Đúng vậy, quán rượu mới được xây dựng rất cao, chỉ cần ra tiền điện là có thể nhìn thấy.

Thân vệ kỵ sĩ trưởng nghiêm mặt nói.

- Ra tiền điện của hoàng cung là có thể nhìn thấy?

Phó Linh Na kinh ngạc lên tiếng.

Thân Vệ Kỵ Sĩ trưởng do dự một chút, sau đó ngước mắt nhìn về phía quốc vương, chần chờ nói:

- Đúng vậy, quán rượu mới rất cao, chắc là… kiến trúc cao nhất thành Tát Luận!

- Hử? Kiến trúc cao nhất, vậy mau đi xem một chút!

Đôi mắt đẹp của Bạch Sương sáng lên, cô kích động chạy ra bên ngoài.

- Chậm một chút.

Phó Linh Na đứng dậy đi theo, bà cũng muốn nhìn cái gọi là kiến trúc cao nhất kia có hình dạng gì.

Mai Đặc nhìn về phía quốc vương, hỏi:

- Cha, có đi xem hay không?

- Đi xem đi.

Vẻ mặt quốc vương đầy bình tĩnh, lão cũng đứng dậy đi ra bên ngoài.

Mai Đặc há miệng thở dốc, rất muốn khuyên cha đừng giận dữ, cũng như đừng đối nghịch với thành Huyền Vũ.

Mọi người rời khỏi hậu điện, vội vã đi ra tiền điện, chỉ là chưa kịp tới tiền điện, ở phía cuối tầm mắt đã nhìn thấy quán rượu ngọc lưu ly sừng sững ở trong thành.

Quán rượu ngọc lưu ly với tám tầng cao bốn mươi mét, đang toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Thân mình toà lầu này, vặn vẹo không đồng nhất, vì vậy cũng chiếu xạ nhiều góc ánh sáng khác nhau, khiến người khác không thể bỏ qua được.

Đạp đạp đạp...

Bạch Sương đứng ở phía trước tiền điện, con ngươi màu tím nhìn quán rượu ngọc lưu ly lấp lánh ánh sáng ở phía xa, không cách nào dời khỏi nó được.

- Quá cao rồi, còn cao hơn hoàng cung.

Cô sợ hãi than không thôi.

Quán rượu ngọc lưu ly nằm ngay bên trong ‘phố xá sầm uất’, ngoại hình kỳ lạ với độ cao bốn mươi mét, thực sự rất khác biệt so với những toà lầu bằng gỗ chỉ cao một, hai, ba tầng xung quanh.

- Thật cao, giống hệt một tác phẩm nghệ thuật!

Phó Linh Na cũng sợ hãi than lên tiếng.

Quốc vương co rút đôi con ngươi, thấp giọng tán thưởng nói:

- Toà lâu này đều được xây dựng bằng ngọc lưu ly ư?

- Chắc vậy, trong thành Huyền Vũ có rất nhiều kiến trúc dùng ngọc lưu ly thay thế chất liệu gỗ.

Bạch Sương ngây thơ gật đầu.

Mai Đặc nhíu mày sợ hãi than:

- Ta thật hiếu kỳ, không biết thành Huyền Vũ làm cách nào mà xây dựng một toà lầu cao như vậy trong thời gian ngắn như thế!

- Toà lầu cao này ư? Mục Lương có rất nhiều loại ma pháp, còn có thể từ trống rỗng tạo ra ngọc lưu ly.

Bạch Sương ngây thơ giải thích.

Mai Đặc ngẩn người, có chút đăm chiêu gật đầu:

- Hoá ra là như vậy...

Hai mắt thân vệ kỵ sĩ trưởng tỏa sáng, hắn cung kính nói:

- Bệ hạ, ngài đã cho phép thành Huyền Vũ xây dựng quán rượu ở thành Tát Luận chưa?

-...

Quốc vương nheo mắt lại, nhưng lão chỉ im lặng không nói gì.

Nghe vậy, Bạch Sương nhìn về phía cha, vội vàng hỏi:

- Cha, ngươi sẽ trách tội Mục Lương ư?

Quốc vương chắp tay sau lưng, thấp giọng nói:

- Con gái, ta là quốc vương, tuy rằng thành Tát Luận và thành Huyền Vũ có mối quan hệ tốt, nhưng Mục Lương muốn xây dựng quán rượu, cũng nên nói với ta một tiếng.

Bạch Sương phụng phịu nói:

- Cha, không phải lúc trước ngươi đã đồng ý với Mục Lương, sẽ không để ý tới việc buôn bán của hắn ở thành Tát Luận sao?

Quốc vương lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

- Ta cho phép hắn bàn việc buôn bán trong thành Tát Luận, chứ không phải cho hắn xây lầu trong thành Tát Luận.

Bạch Sương cắn môi dưới, hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía mẹ.

Phó Linh Na suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía quốc vương, đề nghị:

- Chúng ta đi qua bên đó xem, cũng nên nói chuyện trực tiếp với Mục Lương.

- Ừm, chuẩn bị xe thú, chúng ta qua đó nhìn.

Quốc vương gật đầu hạ lệnh.

Trong lòng lão cũng rất hiếu kỳ, vì sao thành Huyền Vũ lại xây dựng một toà lầu cao như vậy ở thành Tát Luận? Chỉ đơn thuần là kinh doanh thôi sao? Hay có bí mật không muốn người khác biết?

- Vâng!

Thân vệ kỵ sĩ trưởng xoay người rời đi.

Hơn mười phút sau, Thú Bốn Sừng kéo xe thú rời khỏi hoàng cung, đoàn kỵ sĩ thân vệ đi theo hai bên trái phải, tất cả bọn họ cùng đi tới vị trí của quán rượu.

Khi xe thú tới quán rượu, chung quanh sớm đã vây đầy thành dân. Tất cả bọn họ đều tò mò mà tìm tới nơi này. Sau đó những tiếng kinh hô, trầm trồ, tán thưởng, liên tục truyền tới trong xe thú.

Rống rống rống…

Thú Bốn Sừng gầm nhẹ một tiếng.

Thân Vệ Kỵ Sĩ trưởng nghiêm mặt cao giọng hô:

- Tránh ra, tránh ra, quốc vương bệ hạ tới.

- Quốc vương đến đây!

Nhóm thành dân kinh hô lên tiếng, sau đó tất cả đều cung kính nhường đường, cho xe thú có thể thuận lợi chạy đến bên ngoài quán rượu.

Ken két…

Cửa thùng xe mở ra, quốc vương xuống xe trước, Phó Linh Na và Bạch Sương, Mai Đặc cũng đi theo hắn xuống dưới.

- A, vương hậu và công chúa, nhị vương tử cũng đến đây!

- Bọn họ muốn làm gì?

Vẻ mặt nhóm thành dân đầy kinh dị, bọn họ đều thấp giọng, ghé sát vào nhau thì thầm bàn luận.

- Bạch Sương, sao ngươi lại tới đây?

Nguyệt Phi Nhan nhìn thấy Bạch Sương, lập tức giơ tay chào đón.

- Chị Phi Nhan!

Đôi mắt màu tím của Bạch Sương sáng lên, cô vội vàng chạy lên.

Nguyệt Phi Nhan kéo tay công chúa, trong trẻo hỏi:

- Bị động tĩnh Mục Lương xây dựng khách sạn hấp dẫn tới sao?

- Xem như vậy đi.

Nói xong, Bạch Sương quay đầu lại nhìn về phía cha và mẹ.

- Ra mắt điện hạ, vương hậu, nhị vương tử, công chúa.

Đồ Lan vừa nói vừa xoè váy, bày ra nghi lễ quý tộc chào hỏi đám người quốc vương.

Phó Linh Na thướt tha đi lên phía trước, nhu hòa hỏi:

- Đồ Lan, tại sao lại dỡ đi quán rượu?

Đồ Lan cung kính giải thích:

- Vương hậu, ta đã tặng quán rượu Đồ Lan cho Thành chủ thành Huyền Vũ.

Mai Đặc khó hiểu hỏi:

- Ngươi vất vả kinh doanh quán rượu Đồ Lan bao lâu nay, nơi này đã khá nổi tiếng rồi, tại sao phải làm như vậy?

- Nhị vương tử, ta thích ủ rượu hơn.

Đồ Lan cười cười, cô cũng không giải thích nhiều.

Mai Đặc há miệng thở dốc, dường như hắn đã hiểu được chuyện gì rồi.

Hắn đã được uống rượu của thành Huyền Vũ, nó ngon hơn tất cả các vương quốc Hải Đinh. Đúng là loại rượu như vậy có lực hấp dẫn trí mạng với người đam mê ủ rượu như Đồ Lan.

- Có phải lần cải tạo này của ta tạo nên âm thanh quá lớn đã làm kinh động tới bệ hạ rồi?

Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan cất bước rời khỏi quán rượu, sắc mặt hắn lạnh nhạt chào đòn quốc vương.

Trên mặt Nguyệt Thấm Lan vẫn đeo khăn che mặt như trước. Chiến khăn phủ kín nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt màu xanh nước biển xinh đẹp. Cô đứng ở phía sau Mục Lương, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía quốc vương và vương hậu.

………….

Đáy mắt của Quốc Vương trở nên sâu thẳm, bình tĩnh hỏi:

- Thành chủ đang dự định mở quán rượu ở thành Tát Luận sao?

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Đúng vậy, quán rượu cao cấp tập hợp cả chỗ ở và vui chơi, ăn uống.

- Quán rượu cao cấp?

Phó Linh Na hứng thú đi đến phía trước.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Đến lúc đó trong quán rượu sẽ bán thức uống, sứ thanh hoa, trà Tinh Thần, đồ may mặc thượng hạng, dụng cụ ma pháp các loại.

Thành Huyền Vũ sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi thành Tát Luận, đến lúc đó quán rượu cũng tương đương với một thành trì của thành Huyền Vũ ở thành Tát Luận, đóng vai trò như một đại sứ quán.

Sứ thanh hoa!! Đồ may mặc thượng hạng!!

Mắt của Quốc Vương và hoàng hậu đều sáng lên, những mặt hàng mà Mục Lương nói đến đều là những thứ mà bọn họ thích. Ánh mắt của Quốc Vương chợt loé, muốn hỏi tội nhưng nói không nên lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận