Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2472: Chắc Chắn Là Ngươi Biết Ta.

- Ầm ầm ~~~

Trụ đá tinh chuẩn đánh vào con đường chạy trốn của Kỵ Sĩ Trưởng, đại thụ ba người ôm không hết nháy mắt hóa thành tro bụi, Kỵ Sĩ Trưởng bị sóng xung kích đánh bay ra xa, vô số đá vụn ghim vào cơ thể, tổn thương nhân đôi.

Nữ Vương Tinh Linh hoảng sợ, cô xoay người muốn chạy trốn lại phát hiện mình đã sớm bị Hư Thất Vương vây khốn và đặt định vị, cho dù bay đi nơi nào đều không thể thoát khỏi loại cảm giác này.

- Kiệt kiệt kiệt, đừng hòng chạy trốn.

Hư Thất Vương nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng sắc bén, kẽ răng còn dính một ít huyết nhục của thống lĩnh Hầu Tộc.

- Khụ khụ khụ ~

Kỵ Sĩ Trưởng lảo đảo đứng lên, nhanh chóng chạy trốn sang hướng khác, nhưng nghênh tiếp hắn là phát bắn thổ tức thứ hai của Hư Thất Vương, lần này trúng ngay cơ thể của hắn ta.

- A ~~~

Kỵ Sĩ Trưởng kêu thê lương thảm thiết, cơ thể bay ra xa lần nữa, khôi giáp trên người đã bị tổn hại nghiêm trọng, hai chân cũng bị thổ tức đập gãy.

Hắn rơi xuống mặt đất tràn đầy tro bụi, miệng hộc máu không ngừng, hai mắt tràn đầy tơ máu, đồng tử đã có dấu hiệu tan rã.

- Kiệt kiệt kiệt, đã bảo ngươi đừng chạy rồi, Huyết Thực hèn mọn nên có giác ngộ của mình.

Hư Thất Vương rơi xuống bên cạnh Kỵ Sĩ Trưởng, vươn tay bắt lấy cơ thể của đối phương.

Nữ Vương Tinh Linh run rẩy nhìn chăm chú Hư Thất Vương nhét Kỵ Sĩ Trưởng, người không cách nào giãy giụa được, vào trong miệng.

- Ực ực ~~~

Yết hầu của Hư Thất Vương nhấp nhô, Kỵ Sĩ Trưởng bị nuốt chửng, cuối cùng phun ra một kiện khôi giáp hư hại nặng.

- Ừm, mùi vị này không tệ lắm.

Hư Thất Vương liếm láp khóe miệng, ngước mắt nhìn về phía Nữ Vương Tinh Linh lơ lửng giữa không trung.

Hai mắt của nó lóe tia sáng đỏ, khàn khàn nói:

- Chỉ còn lại một mình ngươi thôi.

Đám người thú và Kỵ Sĩ xung quanh đã sớm bị sương mù đen của Hư Thất Vương bao phủ và cắn nuốt, chỉ còn lại một đống khôi giáp và cốt bổng vô dụng.

- Ngươi từ đâu tới?

Nữ Vương Tinh Linh hít một hơi thật sâu, đè nén sự sợ hãi trong lòng.

Cô có thể cảm nhận được bí cảnh đang ở rìa sụp đổ, lo lắng tộc Tinh Linh chưa rút lui hết, cô muốn kéo thêm một ít thời gian, không thể cứ thế mà chết được.

Nếu như bây giờ cô bỏ mình, vậy thì bí cảnh sẽ lập tức đổ nát, các Tinh Linh không kịp rút lui cũng sẽ vĩnh viễn táng thân ở bên trong.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~ Ta từ đâu tới à? Đương nhiên là từ một mảnh đại lục khác rồi.

Hư Thất Vương cười gằn đáp.

- Một mảnh đại lục khác!

Trên mặt Nữ Vương Tinh Linh lộ ra biểu cảm chấn động.

Cô biết sự tồn tại của một mảnh đại lục khác, nó nằm ở bên kia kênh Sương Mù, tin tức này đã được ghi chép ở trong sử ký của tộc Tinh Linh.

Hư Thất Vương vươn lưỡi dài liếm mép, thò tay chộp về phía Nữ Vương Tinh Linh:

- Hiện tại để ta nếm thử hương vị của ngươi đi!

- Tên quái vật kinh tởm này, ta sẽ không để cho ngươi được như ước nguyện!

Nữ Vương Tinh Linh phẫn nộ hét lên, hiện tại cô không thể chết được, nếu không thì tộc nhân của nàng nên làm cái gì bây giờ.

Cô nhanh chóng thi triển ma pháp Sinh Mệnh, cơ thể hóa thành vô số ánh sáng xanh tản ra bốn phương tám hướng.

- Kiệt kiệt kiệt, trốn không thoát đâu.

Trong mắt của Hư Thất Vương lộ ra hung quang, cơ thể biến thành màn sương mù đen, bao phủ tia sáng xanh lục ở bên trong.

Điểm sáng màu xanh lục ngưng tụ thành cơ thể của nữ vương Tinh Linh lần nữa, bây giờ sắc mặt của cô đã trắng bệch không còn một giọt máu.

Hư Thất Vương hung ác nói:

- Ta đã nói là ngươi trốn không thoát mà.

Lúc này, Nữ Vương Tinh Linh cực kỳ suy yếu, thi triển ma pháp thoát thân đã lấy đi gần như toàn bộ sức lực của cô, bây giờ chỉ có thể chờ chết.

Lúc này, cô đã không còn sợ hãi tử vong, chỉ lo lắng nếu mình chết đi làm cho bí cảnh đổ nát khiến các tộc nhân bị chôn vùi bên trong.

Nữ vương Tinh Linh gắng sức mở miệng hỏi:

- Tại sao ngươi lại muốn làm như vậy.... ?

- Kiệt kiệt kiệt, bởi vì ăn ngươi sẽ giúp ta tiến hoá mạnh mẽ hơn.

Hư Thất Vương lạnh giọng đáp.

Cơ thể của Nữ vương Tinh Linh run rẩy, cười thảm một tiếng:

- Thì ra là như vậy... !

Hư Thất Vương nói với giọng khàn khàn:

- Có thể giúp bản vương mạnh hơn, đây là vinh hạnh của ngươi.

Nữ Vương Tinh Linh cười nhạt nói:

- A, nếu như có thể, ta ước gì mai táng ngươi ở Rừng U Linh, gia tăng chất dinh dưỡng cho mảnh rừng núi này.

- Đáng tiếc là ngươi không có cơ hội đó đâu.

Hư Thất Vương cười nhạo.

- Còn ta thì sao?

Một giọng nói bình tĩnh vang lên phía sau hai người, cùng lúc đó không gian xung quanh ngưng đọng.

Đồng tử của Hư Thất Vương co rút lại, quay đầu hét lên:

- Kẻ nào?

Nữ Vương Tinh Linh nỗ lực mở mắt ra, nàng nhìn về phía Mục Lương đột nhiên xuất hiện, phát hiện là người không quen biết, trong lòng không nhịn được trầm xuống.

Cô gắng sức hô nhẹ một câu:

- Mau chạy đi...

Sau khi Mục Lương rời đi vương quốc Người Thú thì anh đã chạy thẳng tới vương quốc Phúc Nhĩ Kỳ, trên đường đến vương thành chợt cảm nhận được khí tức mà Vua Hư Quỷ lưu lại, cho nên đuổi theo một đường đến đây.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Hư Thất Vương cười quái dị, nó không có nhận ra Mục Lương, chỉ cảm thấy đối phương là lương thực đưa tới cửa.

Mục Lương liếc nhìn Nữ Vương Tinh Linh, dù cho bản thân sắp chết thì cũng nguyện ý nhắc nhở người xa lạ chạy đi, mà không phải là kéo thêm một người làm đệm lưng, đáng giá tán thưởng.

- Kiệt kiệt kiệt, Huyết Thực đưa tới cửa, rất tốt.

Hư Thất Vương nói rồi vươn tay muốn chộp lấy Mục Lương.

- Ồn ào quá.

Mục Lương lạnh nhạt nhìn lại, vô số sợi tơ nhện đột nhiên xuất hiện và trói chặt Hư Thất Vương khiến hắn không thể động đậy được.

Hư Thất Vương khiếp sợ thốt lên:

- A? Thứ gì thế này?

- Các ngươi khiến ta phải chạy đi tìm kiếm khắp nơi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

- Ngươi biết ta?

Hư Thất Vương kinh ngạc hỏi.

Mục Lương liếc nhìn đối phương, ngón tay giơ lên rồi khẽ nhúc nhích, bàn tay đang nắm Nữ Vương Tinh Linh của Hư Thất Vương lập tức buông ra, lúc này hắn ta giống như một con rối mặc cho người khác táy máy.

- Ông ~~~

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, Nữ Vương Tinh Linh nổi lơ lửng giữa không trung, cơ thể tràn đầy hoa văn màu đỏ đen, cho thấy cô ấy đã bị lây dính Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

Anh nhìn Hư Thất Vương, nhàn nhạt hỏi:

- Vua Hư Quỷ còn lại đang ở đâu?

Con ngươi của Hư Thất Vương co rút lại, khiếp sợ hỏi:

- Rốt cuộc thì ngươi là ai?

Mục Lương mỉm cười đáp:

- Mục Lương, quốc vương vương quốc Huyền Vũ, ta chắc chắn là ngươi biết ta.

…….

Hư Thất Vương khiếp sợ thốt lên:

- Thì ra ngươi chính là Mục Lương!

Mục Lương mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Ừm, xem ra ngươi biết ta, không uổng công ta giết nhiều Hư Tộc các ngươi như vậy.

- Mục Lương...

Yết hầu của Nữ Vương Tinh Linh nhấp nhô, đây là một cái tên rất xa lạ.

- Ngươi đáng chết.

Hư Thất Vương phẫn nộ gầm lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận