Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2602: Bạn Tù

Hai người đi tới Cục Quản Lý Chủ Thành, hôm qua khi đi dạo Chủ Thành thì bọn họ đã biết Cục Quản Lý nằm ở đâu ở, chỉ cần đi tới quảng trường Chủ Thành là có thể nhìn thấy.

Nửa giờ sau, hai chị em đi tới trước Cục Quản Lý, nhìn từ cửa chính đã có thể thấy bên trong có rất nhiều người.

- Chi, chúng ta mau vào trong thôi.

A Đạt Tư thúc giục.

- Được.

Ni Khả Lâm lên tiếng, nắm tay em trai đi vào Cục Quản Lý Chủ Thành.

Cô nhìn một loạt cửa sổ trước mặt, tất cả đều có người ngồi xử lý các loại nghiệp vụ.

- Tiểu thư, đây là lần đầu tiên ngươi tới đây à?

Một giọng nói trong trẻo vang lên, một nhân viên công vụ mặc quần áo làm việc đi lên trước.

- Ừ đúng rồi.

Ni Khả Lâm vội vàng gật đầu.

Nam nhân viên nghe vậy thì hướng dẫn:

- Xin hỏi ngươi tới Cục Quản Lý là vì chuyện gì?

Mỗi ngày đều có rất nhiều người tới Cục Quản Lý Chủ Thành với đủ loại nguyên nhân, phần lớn đều tới đây lần đầu tiên, cho nên cần phải có người chỉ dẫn mới biết mình cần làm gì.

Ni Khả Lâm lấy tờ báo vừa mua rồi chỉ vào chuyên mục thông báo tìm đồ vật, hỏi:

- Chuyện là như vậy, ta đọc báo thấy người khác phát thông báo tìm đồ vật đánh rơi, ta muốn tìm người, có thể đăng ở trên báo không?

- Chuyện này à...

Nhân viên này do dự một lúc, nói:

- Đây là lần đầu tiên có người muốn đăng báo tìm người, ngươi chờ ở đây một chút, ta đi hỏi thăm.

Chẳng lẽ đây là phương thức tìm người mới sao?

- Được rồi.

Ni Khả Lâm vội vàng gật đầu.

Nhân viên này xoay người rời đi, qua một hồi lâu mới trở về, phía sau là Vệ Ấu Lan.

- Tiểu thư Vệ Ấu Lan, chính là vị tiểu thư này muốn đăng báo tìm người.

Nam nhân viên giới thiệu hai chị em Ni Khả Lâm cho Vệ Ấu Lan.

Ni Khả Lâm quan sát Vệ Ấu Lan, dù thiếu nữ thoạt nhìn không lớn tuổi nhưng cô cũng không vì vậy mà khinh thường đối phương.

Cô lên tiếng tự giới thiệu:

- Xin chào, ta tên là Ni Khả Lâm.

- Tiểu thư Ni Khả Lâm, xin hỏi ngươi muốn tìm ai?

Vệ Ấu Lan hỏi.

- Ta muốn tìm em gái của ta.

Ni Khả Lâm nghiêm mặt đáp.

Vệ Ấu Lan tò mò hỏi:

- Là thất lạc hay mất tích?

Ni Khả Lâm giải thích:

- Chúng ta bị tách ra từ nhỏ, mới đây không lâu ta được biết em gái đã tới vương quốc Huyền Vũ cho nên mới đến đây tìm em ấy.

Vệ Ấu Lan suy nghĩ một chút, ôn hòa hỏi:

- Cô ấy tên gọi là gì, trên người có đặc thù không, ví dụ như bớt, màu tóc, màu mắt gì gì đó?

Ni Khả Lâm cố gắng nhớ lại rồi nói:

- Em ấy tên là Mặc Liên, tóc và mắt đều là màu đen, sau tai có một nốt ruồi son.

- Mặc Liên à….?

Vệ Ấu Lan chớp mắt, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, dường như đã nghe ở nơi nào rồi.

Cô suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không thể nhớ ra được, chỉ có thể từ bỏ.

- Có chuyện gì vậy?

Ni Khả Lâm nghi ngờ hỏi.

Vệ Ấu Lan nhàn nhạt nói:

- Không có gì, ngươi đi theo ta đăng ký tin tức, còn phải giao phí đăng báo.

Cô cần phải nhanh chóng xử lý tốt chuyện này, còn phải đi chuẩn bị hội đấu giá, không thể lãng phí thời gian ở nơi này được.

- Được.

Đôi mắt đẹp của Ni Khả Lâm sáng lên, đi theo nàng ấy, nghĩa là đối phương đồng ý chuyện đăng báo tìm người rồi?

Cô vội vã theo Vệ Ấu Lan lên lầu hai, bắt được một tờ giấy đăng ký mẫu, bắt đầu điền tin tức cá nhân và tin tức của người mà mình muốn tìm.

- Phí đăng báo là ba trăm đồng.

Vệ Ấu Lan nói.

- Ba trăm đồng!

Đôi mắt của Ni Khả Lâm trợn to.

Mặc dù có chút đắt nhưng cô vẫn lấy ra đồng Huyền Vũ đưa cho Vệ Ấu Lan, chỉ cần có thể tìm được em gái thì số tiền này đáng giá.

- Được rồi, ngươi trở về chờ tin tức đi, tin tức này sẽ được đăng lên báo ngày mai.

Vệ Ấu Lan thanh thúy nói.

- Ừ, cảm ơn.

Lúc này Ni Khả Lâm mới yên lòng, nắm tay em trai rời đi.

- Vù vù vù ~~~

Bên ngoài Vệ Thành Số Mười Hai, gió rét gào thét, bông tuyết bay múa đầy trời.

Sâu trong vùng băng tuyết, Ngục Giam số một lúc ẩn lúc hiện.

Nơi này là khu vực sinh hoạt của Băng Minh Xà, chịu ảnh hưởng bởi năng lực của nó, gió thổi qua nơi đây giống như đao cắt, một ngày có một phần ba thời gian là tuyết rơi.

Ngục giam số một nằm ở nơi sâu nhất, phần lớn tội phạm của vương quốc Huyền Vũ bị nhốt tại đây, đa số là kẻ phạm phải tội ác tày trời cần tiếp thu cải tạo.

- Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông vang lên trong Ngục Giam số một, kèm theo tiếng hô to của giám ngục.

- Thức dậy đi, đừng nằm ỳ ra đó nữa!

Giám ngục cầm côn cảnh sát gõ cửa lao phát ra âm thanh leng keng.

- Mau dậy đi, nếu không đứng lên thì sẽ bị đưa đi tắm nước đá.

- ...

Giọng nói của giám ngục vang vọng mỗi một góc Ngục Giam làm cho bọn tội phạm tránh trong chăn đều tỉnh lại, bọn hắn rất muốn phát hỏa thế nhưng vừa nghĩ tới biện pháp khiển trách của ngục giám thì tất cả đều rụt cổ lại, thành thật rời giường.

Mặc Liên cũng giống như vậy, nàng bị chuyển dời từ Ngục Giam Chủ Thành đến nơi đây, đã bị nhốt hai tháng.

- Hắc Phượng Hoàng đáng chết.

Cô mắng thầm một câu, nhận mệnh xuống giường, mang giày cầm lấy bàn chải đánh răng đến cạnh cửa phòng giam chờ đợi mở cửa.

Vì thuận tiện rời giường, tối ngủ nàng sẽ không thay quần áo, chuyện này cũng có liên quan đến việc Ngục Giam quá lạnh.

Mặc dù Ngục Giam có hệ thống sưởi hơi nhưng nhiệt độ cũng chỉ tăng lên một chút, có điều như vậy cũng đã ấm áp hơn nhiều so với mưa tuyết vần vũ đầy trời bên ngoài Ngục Giam, dù sao thì những phạm nhân này tới đây để cải tạo, mà không phải là tới hưởng thụ sinh hoạt.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Chào buổi sáng.

Giọng nói lười biếng vang lên, một nữ nhân mặc áo tù đi tới đứng bên cạnh Mặc Liên.

Nữ nhân kia là “bạn cùng phòng” của Mặc Liên, vì trộm cắp và đánh người nên bị tống vào đây, phải nộp tiền phạt và phạt tù có thời hạn hai năm.

- Chào buổi sáng.

Mặc Liên đáp lại một câu với giọng khàn khàn.

Tử Băng dựa vào cửa lao thở dài nói:

- Tại sao còn chưa tới mở cửa nữa.

Mặc Liên nhìn miệng của bạn cùng phòng, vừa nói xong còn thổi ra một hơi khí lạnh, nhìn ra được hiện tại đối phương đang rất lạnh.

Cô nhắc nhở:

- Ngươi đứng thẳng lên, một hồi nữa bị giám ngục thấy sẽ bị đánh đấy.

- Biết rồi, ngươi không nói ta cũng không quên.

Tử Băng vội vàng đứng thẳng người.

Ngục Giam số một có rất nhiều quy củ, trong đó có một quy định là "Đứng thẳng lưng, ngồi ngay ngắn", cho dù là đứng hay ngồi thì sống lưng vẫn phải thẳng tắp.

Mặc Liên tò mò hỏi:

- Đúng rồi, ngươi còn bao lâu là có thể xuất ngục?

Tử Băng hơi nghiêng đầu, than thở nói:

- Còn sớm lắm, ta mới bị nhốt bốn tháng.

Từ sau khi cô tiến vào Ngục Giam thì không giờ phút nào là không hối hận, hối hận trước đây mình không biết gì cả, bị đồng bọn giật giây đi trộm đồ trong Phố Buôn Bán vương quốc Huyền Vũ.

- Thế thì cũng sắp rồi.

Trong mắt của Mặc Liên lộ ra thần sắc ao ước.

Tử Băng tò mò hỏi:

- Ngươi thì sao, còn phải ở đây bao lâu nữa?

Mặc Liên đáp với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc:

- Mười chín năm lẻ sáu tháng.

- Cái gì?

Tử Băng kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận