Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1708: Có Lẽ Thật Sự Không Ngủ



Động tác của Mục Lương có chút vụng về, chậm rãi thử đan “áo len”

Mễ Nặc và những người khác tiến lên trước, tò mò quan sát.

- Ngươi đã nhìn rõ chưa?

Mục Lương dừng tay lại, bất đắc dĩ nhìn về phía cô gái tai thỏ.

- Hình như có vẻ rất dễ.

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt đẹp màu lam.

- Ngươi thử xem.

Mục Lương đưa kim đan len và tơ nhện cho cô gái tai thỏ.

Mễ Nặc học động tác của anh, bắt đầu hí hoáy với hai cây kim đan, tốc độ rõ ràng nhanh hơn Mục Lương rất nhiều.

- Chậc, thật là có thiên phú.

Mục Lương cảm thán một câu.

- Thật sự rất đơn giản.

Đôi mắt của Mễ Nặc sáng lên, động tác trong tay càng lúc càng nhanh.

- Được rồi, ngươi đừng dệt nữa, muốn dệt áo len thì phải dùng sợi len.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Chúng ta có sợi len sao?

- Có thể dùng sợi lông thú để thay thế.

Mục Lương nói.

Sợi lông thú được gia công từ lông của các loài hung thú, mặc dù độ mềm mại không sánh được với lông cừu, nhưng độ mềm mịn và tính giữ ấm lại không thua kém bao nhiêu.

Mễ Nặc hồn nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ không có cách nào làm được sợi len mà ngươi nói sao?

- Cái này thì có, nhưng phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa.

Mục Lương ôn hòa nói.

Ban ngày khi anh đi tuần tra Trại Chăn Nuôi thì có nhìn thấy vài con Thú Sừng Mâm, bọn chúng đã sinh con, lại nuôi thêm một tháng nữa thì có thể cạo lông.

Thú Sừng Mâm được hắn mua ở thành Tát Luận, ngoại hình của nó rất giống cừu ở Địa Cầu, có điều hình thể của nó lớn hơn cừu gấp hai lần, sừng thì giống cái mâm tròn, đây cũng là lý do vì sao nó có cái tên như vậy.

Anh còn phải nghiên cứu xem làm cách nào biến lông của Thú Sừng Mâm thành sợi len, hơn nữa còn phải gia tăng hiệu suất mới được.

- Vậy trước tiên dùng sợi lông thú thử xem.

Mễ Nặc gật đầu nói.

Cô nhìn về phía Vệ Ấu Lan, nhờ đối phương hỗ trợ mang tới một ít sợi lông thú.

Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên, dặn dò:

- Khi nào đến thành Y Lê thì nhớ mua một chút Thú Sừng Mâm trở về.

Hồ Tiên ưu nhã gật đầu:

- Thú Sừng Mâm à, ta nhớ kỹ rồi, sẽ phân phó người lưu ý.

Cô phụ trách thương nghiệp, có thể tiếp xúc đến rất nhiều thương nhân, rất dễ dàng thăm dò tin tức mong muốn.

Vệ Ấu Lan nhanh chóng trở về với năm, sáu cuộn sợi lông thú đủ màu sắc trong tay.

- Ta cũng thử xem.

Hi Bối Kỳ cảm thấy hứng thú nói.

- Ngươi mau dạy ta đi.

Bạch Sương áp sát tới.

Tố Cẩm nhìn Mục Lương, hiền hòa nói:

- Thứ này có vẻ rất thú vị, ta cũng muốn học một chút.

Mục Lương nghe vậy đưa tay ra, ngưng tụ lưu ly thành từng cây kim đan len, đủ để các cô gái sử dụng.

Mễ Nặc kéo ra sợi lông thú, quấn nó hai vòng vào kim đan và bắt đầu giảng dạy cho những người khác.

- Thật phức tạp.

Bạch Sương lẩm bẩm một câu, vụng về kéo ra sợi lông thú.

- Ta lại cảm thấy rất đơn giản.

Tố Cẩm nói khẽ.

Cô chỉ cần nhìn một lần đã nắm giữ phương pháp đan cơ bản.

Hồ Tiên nhìn một hồi, quay đầu nói:

- Mục Lương, chế tác áo len quá phức tạp, vừa tốn thời gian lại phí sức, không thích hợp để mở rộng.

Mục Lương lắc đầu, chân thành nói:

- Không, áo len có thể bán, nhưng phải làm thành hàng xa xỉ, như vậy mới xứng đáng với công nghệ của nó.

- Hàng xa xỉ?

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt màu đỏ.

- Hàng xa xỉ, đại biểu cho sự sang trọng và cao quý, những quý tộc kia sẽ thích.

Mục Lương mỉm cười nói.

Anh muốn tạo ra mặt hàng xa xỉ thuộc về thành Huyền Vũ, giống như sứ thanh hoa và ma cụ cao cấp, khi đem ra ngoài thì mọi người đều biết món này đến từ thành Huyền Vũ.

- Ta hiểu được, là vật phẩm chuẩn bị cho các quý tộc.

Hồ Tiên quyến rũ nở nụ cười.

- Đúng vậy.

Trong mắt của Mục Lương lộ vẻ khen ngợi.

Anh nhìn các cô gái vây quanh một chỗ, hình như các cô ấy cảm thấy rất hứng thú đối với việc đan len.

- Áo len không dễ đan như vậy đâu, ngươi có thể thử dệt khăn quàng cổ trước.

Mục Lương đột nhiên lên tiếng.

- Khăn quàng cổ dệt như thế nào?

Hi Bối Kỳ quay đầu nhìn Mục Lương, tiếp đó lập tức đỏ mặt nhìn sang nơi khác.

Giọt máu mà Mục Lương cho đã được cơ thể cô hấp thu hoàn toàn, điều này khiến cô gái Ma Cà Rồng càng ngày càng không dám đối mặt với anh, cô sợ mình không thể khống chế trái tim xao động.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Rất đơn giản, chỉ cần dùng phương pháp đan mà ta vừa dạy rồi đan thành từng dòng là được.

- Hiểu rồi, để ta thử xem.

Hi Bối Kỳ vội vàng quay đầu lại.

- Xem ra phải thuê một nhóm công nhân chuyên dệt áo len và khăn quàng cổ mới được.

Hồ Tiên như suy nghĩ gì đó.

Mục Lương nhắc nhở:

- Chúng ta có thể dùng các sợi len với màu sắc khác nhau để dệt ra các loại hoa văn đẹp.

- Dạy cho ta đi!

Mễ Nặc ngẩng đầu lên.

- Chính ngươi nghiên cứu đi, cái này ta không rành đâu.

Mục Lương nhún vai.

- Được thôi.

Mễ Nặc nghe vậy lại cúi đầu xuống, ngón tay vòng quanh sợi lông thú tiếp tục nhanh chóng đan khăn quàng.

………….

Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông du dương vang khắp thành Huyền Vũ, sau bảy tiếng thì thành Huyền Vũ yên tĩnh trở lại.

- A ha ~~~

Hồ Tiên ngáp một cái, đẩy cửa thư phòng rồi bước ra ngoài, trong ánh mắt đã thành thói quen của nhóm hầu gái mà uốn éo trở về Thiên Điện.

Một lát sau, Mục Lương cũng bước ra thư phòng.

- Thành chủ đại nhân, có cần dọn dẹp phòng nghỉ không?

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn hỏi.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu, tinh thần phấn chấn cất bước đi tới nhà ăn.

Trong nhà ăn, ngoại trừ Hồ Tiên thì những người khác đều đã ngồi xuống vị trí của mình.

- Mục Lương, đúng tám giờ chúng ta sẽ xuất phát.

Nguyệt Thấm Lan nhắc nhở.

- Được.

Mục Lương thuận miệng đáp.

Hôm nay, anh muốn đi xem Quân Doanh, điều đó đã được quyết định vào ngày hôm qua.

Hôm nay ngoài tuần tra Quân Doanh, anh còn phải đến căn cứ Hải Quân và căn cứ Không Quân.

Sau khi Mục Lương ngồi xuống, mọi người bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

Mễ Nặc nghi ngờ hỏi:

- Chị Hồ Tiên đâu rồi?

- Cô ấy còn chưa tỉnh ngủ.

Mục Lương đáp.

Hi Bối Kỳ thầm nói:

- Chẳng lẽ tối hôm qua cô ấy không ngủ sao? Đã hơn bảy giờ rồi mà còn chưa dậy nữa.

- Có lẽ thật sự không ngủ.

Nguyệt Thấm Lan cười như không cười nhìn Mục Lương.

Anh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chuyên tâm thưởng thức bữa sáng nóng hổi.

- Đêm hôm khuya khoắt, không ngủ thì làm gì chứ?

Mễ Nặc hồn nhiên, ngây thơ hỏi.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng đáp một câu:

- Có thể là đang rèn luyện cơ thể.

- Đêm hôm khuya khoắt mà rèn luyện cơ thể, vậy khẳng định sẽ ngủ không được.

Nguyệt Phi Nhan hồn nhiên nói.

- Khụ khụ!

Mục Lương không kìm được, suýt chút nữa phun ra cháo trong miệng ra ngoài.

Mễ Nặc quan tâm hỏi:

- Cháo quá nóng sao?

- Không có việc gì.

Mục Lương rút ra hai tờ giấy lau hạt cơm nơi khóe miệng.

Nguyệt Thấm Lan vừa lòng nhếch lên khóe môi, tiếp tục ưu nhã thưởng thức bữa sáng.

- Các ngươi dệt áo len thế nào rồi?

Mục Lương chuyển sang chủ đề khác.

Mễ Nặc hồn nhiên nói:

- Ta đã làm xong phần cổ áo rồi, sau khi trở về từ Trường Học thì ta sẽ đan tiếp.

- Được, rất tốt.

Mục Lương cưng chiều xoa đầu cô gái tai thỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận