Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1733: Chắc Mục Lương Sẽ Thích, Đáng Tiếc Là Ma Cụ Không Gian Chứa Đựng Quá Nhỏ, Chỉ Có Thể Mang Đi Mấy Rương



Mễ Á chấn động tinh thần, lập tức khống chế bóng đen dán tới và trốn dưới cửa sổ nghe trộm.

Người có giọng âm nhu nói:

- Khoảng hai mươi thạch, chắc là có thể rèn ra năm mươi cân Thép Tím.

- Mới chỉ có hai mươi thạch thôi, như vậy quá ít rồi.

Giọng nói hồn hậu vang lên, giọng điệu có chút thất vọng.

Người đàn ông có giọng âm nhu nói:

- Hết cách rồi, nô lệ khai thác quặng đã chết rất nhiều, đến khi nô lệ mới tới thì sản lượng sẽ không nhiều.

Tên còn lại bất mãn nói:

- Chết tiệt, đám nô lệ nhân tộc kia quá yếu, vẫn là nô lệ người thú tốt hơn.

- Nhưng giá của nô lệ người thú rất cao, nếu như ngươi nguyện ý bỏ tiền thì ta rất vui lòng đổi đám người khai thác quặng kia thành người thú.

Người đàn ông có giọng âm nhu cười nhạo.

- Vậy coi như ta chưa nói gì cả.

Chủ nhân của giọng nói hồn hậu lập tức từ chối.

Người đàn ông âm nhu nở nụ cười lạnh lùng, nói:

- Ngươi có thể đi ngoài thành bắt thêm một nhóm người trở về, như vậy là có thể tiết kiệm tiền mua nô lệ.

Con ngươi của Mễ Á co rút lại, cô nghĩ đến bà lão sống trong Xóm Nghèo, hai người con gái của bà ta đã biến mất, chẳng lẽ đã bị đám quý tộc bắt về khai thác quặng sao?

Giọng nam hồn hậu bất mãn nói:

- Rõ ràng có nhiều Thép Tím như vậy, tại sao bệ hạ lại không cho chúng ta bán chứ?

-!!

Đôi tai mèo của Mễ Á dựng thẳng, chờ mong đối thoại kế tiếp của hai người.

- Tâm tư của bệ hạ không phải là chuyện mà ngươi và ta có thể đoán được.

Người đàn ông âm nhu lạnh lùng cười nói.

Chủ nhân của giọng nói hồn hậu giễu cợt lên tiếng:

- Ha ha, nhưng vẫn còn có Chợ Đen, chúng ta vẫn có thể len lén bán một chút, bằng không thì làm sao có tiền hưởng lạc chứ?

Người đàn ông âm nhu cảnh cáo:

- Ta khuyên ngươi cẩn thận một chút, nếu để cho bệ hạ phát hiện thì cũng đừng nói là ta dạy ngươi.

- Biết rồi, ngươi cứ dong dài mãi.

Tên còn lại bất mãn nói.

Ngay sau đó, căn phòng trở nên yên tĩnh, có vẻ như những người bên trong đã rời đi.

Mễ Á do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi vào xem xét.

…….

Mễ Á biến thành cái bóng kề sát góc nhà, sau khi xác định trong phòng không có ai, mới thi triển Cú Nhảy Bóng Tối vào trong phòng.

Cô chui ra từ trong bóng tối ở sau cột nhà, con ngươi màu hồng nhìn quét quanh phòng một vòng, không nhìn thấy bóng người, cửa phòng đã đóng lại.

Cô gái tai mèo nhìn thấy thế mới từ trong bóng tối đi ra, đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn bốn phía, trong phòng chất rất nhiều rương gỗ.

Cọt kẹt~~~

Mễ Á nhẹ nhàng mở một rương gỗ ra, bên trong chứa từng miếng thép bằng một cánh tay có hoa văn màu tím.

- Nhiều thép hoa văn màu tím như thế sao!

Đôi mắt xinh đẹp của nàng mở to lên, ngắm nhìn bốn phía một vòng, có hơn mười rương gỗ như thế. Động tác của cô cẩn thận, mở liên tiếp năm sáu chiếc rương gỗ ra, bên trong cũng là những miếp thép có hoa văn màu tím.

- Chắc Mục Lương sẽ thích, đáng tiếc là ma cụ không gian chứa đựng quá nhỏ, chỉ có thể mang đi mấy rương.

Mễ Á nói thầm một tiếng, lấy mấy miếng thép có hoa văn màu tím ở trong rương gỗ nhét hết vào bên trong Ma cụ không gian chứa đựng.

Sở dĩ không mang theo rương gỗ đi vì muốn tạo hiện tượng giả là hàng hóa vẫn đang còn, thực ra thì trong rương gỗ đã trống không.

Mễ Á vẫn chưa thỏa mãn dừng tay lại, vẻ mặt đáng tiếc nhìn vào mấy rương gỗ khác, chỉ có thể nuối tiếc hóa thân thành một cái bóng rời khỏi gian phòng ở tầng hai.

Cô lại đi một chuyến lên tầng ba, phát hiện ở trên đó cũng có rất nhiều rương gỗ, thứ đựng ở bên trong cũng là thép có hoa văn màu tím.

Không chỉ là tầng ba, ngay cả ở trong phòng của tầng một cũng có một đống rương gỗ, thậm chí cả cấu trúc của tòa lầu cũng đều là dùng thép có hoa văn màu tím để xây dựng.

Trong lòng Mễ Á nghi ngờ:

- Có nhiều thép hoa văn màu tím như thế, cũng không lấy ra để đi giao dịch, chỉ là vì để nói vật hiếm thì quý sao?

Cô kiềm chế lại sự nghi ngờ ở trong lòng, thi triển Cú Nhảy Bóng Tối để rời khỏi phủ Hầu Tước, nhắm mục tiêu tiếp theo chính là phủ Công Tước cách đó không xa.

Cô gái tai mèo sử dụng phương thức giống nhau, sử dụng năng lực Giác tỉnh, phối hợp với khôi giáp Bóng Tối và Cú Nhảy Bóng Tối, tự do ra vào sân viện của phủ Công Tước.

Cô tránh khỏi thị vệ và thị nữ, thành công tìm được thương khố của phủ Công Tước, đều giống nhau, bên trong chất đầy thép có hoa văn màu tím.

Tỉ mỉ đếm lại một lần, ít nhất là có sáu trăm chiếc rương gỗ, bên trong từng chiếc rương gỗ đều chứa đầy thép có hoa văn màu tím. Đồng thời, cô gái tai mèo lại nghe thấy tin tức liên quan đến mỏ thép hoa văn màu tím.

Đó là hai Kỵ sĩ canh cửa của phủ Công Tước, trong lúc nói chuyện phiếm đã đề cập đến.

- Nghe nói bên khu khai thác mỏ lại có người gây chuyện, có không ít nô lệ đều đã được thả đi rồi.

Tên Kỵ sĩ cao lớn thấp giọng nói.

Một tên Kỵ sĩ cao gầy khác ngạc nhiên nói:

- Đây đã là lần thứ ba của tháng này rồi, vẫn còn chưa bắt được người gây chuyện sao?

Tên Kỵ sĩ cao lớn quay đầu nhìn lại phía sau, thấp giọng nói:

- Vẫn chưa, chỉ biết người gây sự là nữ, thực lực rất mạnh.

Kỵ sĩ cao gầy líu lưỡi nói:

- Chắc là Công tước đại nhân rất tức giận đúng không, chỉ sợ là lại phải mua rất nhiều đầy tớ nữa.

- Đương nhiên rồi, nếu không thì ai đi khai thác mỏ?

Tên Kỵ sĩ cao lớn bĩu môi, một sắc mặt nên là như thế.

-....

Hai người trò chuyện một lúc lại lệch chủ đề, bắt đầu thảo luận đến thị nữ nào có vóc dáng đẹp ở trong phủ Công Tước, ai lại ngủ với ai.

Mễ Á nghe một lúc, sau khi xác định không nghe được những tin tức có thể dùng khác, mới thi triển năng lực giác tỉnh rời khỏi.

Cô vừa rời khỏi Nội thành, liền đổi lại áo bào màu đen, che lại chiếc khôi giáp thu hút sự chú ý của người khác, sau đó chui vào trong một cái hẻm nhỏ, đi về phía quán rượu cách đó không xa.

Lúc cô gái tai mèo đi vào trong quán rượu, một thân áo đen dẫn đến sự chú ý của không ít người, ánh mắt quan sát cô quét tới quét lui.

Mễ Á không thèm để ý, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn không có người, nhân viên của quán rượu đi lên phía trước.

- Quý khách, muốn uống một chút gì đó hay là ăn một chút gì đó?

Nhân viên phục vụ cà lơ phất phơ hỏi.

- Lấy một đĩa thịt nướng, thêm một bình trà.

Giọng nói lành lạnh của Mễ Á.

Nhân viên này cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ rằng dưới áo bào đen lại là một cô gái.

Hắn giơ tay ra nói:

- Vừa đúng một viên bạc trắng.

Mễ Á giơ tay lên, một viên bạc trắng rơi xuống lòng bàn tay của bồi bàn.

Nhân viên này thu lại viên bạc trắng, nhếch miệng cười nói:

- Ngồi đợi một lát, món ăn lập tức lên ngay.

- Đến quán rượu uống trà?

Có người lên tiếng giễu cợt.

- Đúng vậy, đến quán rượu đương nhiên là phải uống rượu mới thú vị, uống trà vô vị biết mấy.

Người phụ họa theo không ít. Những người khác thì cười ầm lên, thạm chí có một số người bắt đầu thồi phồng huýt sáo lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận