Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1219: Không Thích Hợp, Ta Có Một Loại Dự Cảm Không Tốt



Đại Tề nhếch miệng, chịu đựng đau đớn nói:

- Nhưng lần này chúng ta không bắt được Ma Thú Biển, nếu như ngày mai không tìm được đảo có người sinh sống thì tất cả mọi người sẽ phải nhịn đói.

- Chỉ còn cách cầu nguyện may mắn sẽ mỉm cười với chúng ta thôi.

Mậu Đạt buồn bực nói.

- Thuốc tới rồi đây!

Đội viên vội vã chạy trở lại và đặt một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ xuống sàn.

Kha Đa Lạp lấy ra Ma Dược Cầm Máu rồi rải đều lên vết thương trên người Đại Tề và Mậu Đạt.

Đây là một loại bột màu xanh, nó sẽ bám vào vết thương và đông lại nhanh chóng khi gặp máu, vết thương sẽ không chuyển biến xấu và máu sẽ ngừng chảy.

Kha Đa Lạp phải dùng hết ba lọ Ma Dược Cầm Máu mới khiến cho vết thương của hai người không còn chảy máu nữa.

- Ta muốn ngủ một hồi.

Vì quá mệt mỏi, Đại Tề nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

- Ta cũng ngủ một lát.

Mậu Đạt nhắm mắt lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.

- Bọn họ không sao rồi, đưa cả hai vào khoang thuyền nghỉ ngơi đi.

Kha Đa Lạp yên lòng, khoát tay ra hiệu.

- Tốt, mọi người mau tới phụ một tay nào!

Mọi người luống cuống tay chân khiêng hai người vào trong khoang thuyền.

- Ai!

Kha Đa Lạp lắc đầu than thở một tiếng, tâm trạng có chút bực bội.

Hắn leo lên cột buồm rồi nhìn ra mặt biển xa xa, bắt đầu cảnh giới.

Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm buông xuống.

Trên mặt biển nơi xa xuất hiện mảng ánh sáng lớn, điều này khiến Kha Đa Lạp lập tức lên tinh thần, lẽ nào đó là một hòn đảo?

…………

Trên cột buồm, Kha Đa Lạp đứng bật dậy, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm về nơi phát sáng xa xa trên mặt biển.

Trong mắt hắn, bóng tối không ngừng được phóng đại và ánh sáng dường như đang ở ngay trước mắt.

- Đó là... Ánh lửa?

Kha Đa Lạp nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm.

Trời đã hoàn toàn tối lại, ánh sáng trong loại hoàn cảnh này là dễ thấy nhất, ngoại trừ có thể nhìn thấy đó là một hòn đảo, những thứ khác đều rất mơ hồ.

Trên boong thuyền, thành viên đội mạo hiểm kích động hô hào:

- Kha Đa Lạp, trước đó là không phải có hải đảo không?

- Đúng là có một hòn đảo, nhưng nhìn qua có gì đó là lạ.

Kha Đa Lạp cúi đầu trầm giọng nói.

- Lạ ở chỗ nào?

Có người không hiểu hỏi.

Kha Đa Lạp nói với vẻ mặt nghiêm túc:

- Hình như ở trên đảo cháy rồi, chuyện này không bình thường.

- Cháy?

Thuyền viên trêu chọc nói:

- Kha Đa Lạp, có phải là ngươi nhìn lầm rồi hay không, có lẽ người dân trên đảo đang tổ chức tiệc lửa trại.

Trên hải đảo có ánh lửa, mang ý nghĩa nơi này có người sống.

- Trời quá tối, cũng quá xa, có thể là ta nhìn không rõ.

Kha Đa Lạp có chút không quá xác định.

- Vậy thì tới gần một chút để xem đi!!

Có người đề nghị.

Kha Đa Lạp gật đầu nói:

- Ừ, đi tới đi, tốc độ chậm một chút.

Đội trưởng và phó đội trưởng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, hắn tạm thời là người quản lý đội mạo hiểm.

- Tiến lên!!

Đội viên hô to một tiếng, tất cả đều nôn nóng muốn tới gần đảo, tiếp đó lên bờ thư giãn một chút.

- Mọi người cẩn thận, không được thả lỏng cảnh giác.

Kha Đa Lạp lớn tiếng dặn dò.

Đội trưởng và phó đội trưởng đều hôn mê, thực lực của đội mạo hiểm giảm đi rất nhiều, nếu gặp phải nguy hiểm thì rất có khả năng sẽ hủy diệt toàn đội.

- Biết rồi, yên tâm đi.

Các đội viên tùy tiện đáp lại.

Thuyền của đội thám hiểm càng ngày càng tới gần hải đảo, lúc này người đứng trên thuyền có thể nhìn thấy ánh lửa rõ ràng.

Kha Đa Lạp đứng trên cột buồm, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời hải đảo, mơ hồ nhìn thấy vài bóng đen vụt qua.

Hắn lập tức khẩn trương, vô ý thức hô hấp chậm lại, bóng đen vừa mới bay qua là cái gì?

- Dừng thuyền!!

Kha Đa Lạp cúi đầu hô một tiếng.

- Có chuyện gì vậy?

Một đội viên nghi ngờ hỏi.

Kha Đa Lạp nghiêm mặt nói:

- Không thích hợp, ta có một loại dự cảm không tốt.

Ba chiếc thuyền lớn chậm rãi ngừng lại, cách hải đảo chỉ có hơn một cây số.

Hô hô hô ~~~

Gió biển thổi tới mang đến khí tức ngọn lửa.

- Trên đảo thật sự cháy rồi!!

Kha Đa Lạp kinh ngạc nói.

- Vậy chúng ta có còn lên đảo nữa hay không?

Đội viên kinh ngạc hỏi.

Kha Đa Lạp do dự một chút, sau đó chần chờ nói:

- Ta sợ ở trên đảo sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng nếu như không lên đảo, vậy bọn họ rất có thể bỏ lỡ cơ hội bổ sung thức ăn, rốt cuộc không ai biết hòn đảo tiếp theo sẽ ở nơi nào.

Đội viên đề nghị:

- Ta đề nghị mọi người lên đảo xem xét một chút, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức rời đi, còn nếu không có chuyện gì thì chúng ta có thể bổ sung đồ ăn.

Kha Đa Lạp nhíu mày do dự.

Hắn suy nghĩ một chút, ra lệnh:

- Chờ một chút, đi xem đội trưởng và phó đội trưởng đã tỉnh chưa.

- Ta đi!

Một đội viên trẻ tuổi lên tiếng, xoay người chạy vào trong khoang thuyền.

Không bao lâu, hắn bước ra khoang thuyền, tiếc nuối nói:

- Đội trưởng và phó đội trưởng vẫn còn đang ngủ, gọi mãi mà không dậy.

- Thật phiền toái...

Kha Đa Lạp cảm thấy nhức đầu.

Hắn không dám ra lệnh lên đảo, sợ sẽ gặp nguy hiểm và đưa đồng đội của mình vào vòng nguy hiểm.

- Kha Đa Lạp à, ngươi đừng nhát gan như vậy chứ! Chúng ta chính là nhà mạo hiểm, nếu một chút nguy hiểm cũng không dám đối mặt vậy còn gọi là nhà mạo hiểm làm gì?

- Đúng vậy, ta thấy nên lên đảo dò xét.

Các đội viên mãnh liệt yêu cầu, cái này khiến Kha Đa Lạp càng ngày càng nhức đầu.

Hắn cắn răng, hạ quyết tâm nói:

- Vậy thì cập bờ, lên đảo dò xét một chút.

- Quá tốt rồi, nhanh cập bờ đi, mọi người cầm vũ khí và ma cụ, chuẩn bị lên đảo! -

- Cuối cùng cũng có thể đặt chân lên mặt đất, ta ở trên thuyền đến chán ngấy rồi.

Đội viên đội mạo hiểm reo hò một tiếng.

Ba con thuyền chậm rãi tới gần hải đảo, ánh lửa chiếu sáng bốn phía, có điều tầm mắt của mọi người bị mấy tảng đá ngầm lớn ngăn cản, cho nên không nhìn thấy tình huống trên đảo.

- Ngừng thuyền, dùng thuyền nhỏ lên bờ.

Kha Đa Lạp hô một tiếng.

Nếu thuyền lớn tiếp tục đi tới sẽ rất có khả năng va phải đá ngầm, vô cùng nguy hiểm.

- Thả thuyền nhỏ xuống, lên bờ thôi!!

Tất cả mọi người nhanh chóng hành động, buông vài chiếc thuyền gỗ nhỏ xuống mặt biển.

Ào ào ~

Kha Đa Lạp khua tay nói:

- Một nửa ở lại canh giữ thuyền lớn, còn lại theo ta lên đảo điều tra tình huống.

Hắn bước xuống thuyền lớn, mang theo mười mấy đội viên cưỡi thuyền nhỏ tới gần hải đảo.

Không lâu sau đó, thuyền nhỏ lại gần bờ, đám người từ trên thuyền đi xuống.

Cộp cộp cộp......

Các đội viên buộc thuyền vào đá bằng dây thừng để tránh bị nước biển cuốn trôi.

- Được rồi, đi lên đi.

Kha Đa Lạp hạ giọng ra lệnh.

Hai mắt của hắn tỏa ra ánh sáng, thi triển ma pháp nhìn xa, mang theo đội viên đi về phía trung tâm đảo.

Đám người vượt qua đá ngầm, đập vào mắt là từng mảng lửa lớn, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà gỗ bị đốt cháy, có người đang chém giết với một loại sinh vật không xác định.

Kiệt kiệt kiệt ~~~

Trong ngọn lửa, có thật nhiều sinh linh với tướng mạo xấu xí, toàn thân bọn chúng đen tuyền, đôi mắt đỏ ngầu như máu, đang điên cuồng chém giết nhân loại.

- A, cứu mạng!

- Đám Hư Quỷ đáng chết, ta liều mạng với chúng mày!!

- Tất cả đều là Hư Quỷ cấp thấp, chúng ta có thể đánh thắng.

Người trên đảo kêu la thảm thiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận