Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1496: Thật Tuyệt, Thành Huyền Vũ Càng Ngày Càng Tốt



- Thật là lợi hại, không hổ là linh khí cao cấp.

Hồng Sa hưng phấn nói, hơi thở cũng dồn dập hơn.

Hải Điệp tán thưởng:

- Phải nói là thành chủ đại nhân quá lợi hại, có thể tạo ra một linh khí như vậy, trước đó ta chưa từng nghe hay thấy qua.

- Đúng vậy, thành chủ đại nhân là thần tượng của ta.

Hồng Sa vội vàng gật đầu.

- Hử?

Đôi mắt đẹp của Hải Điệp híp lại, nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô gái tóc đỏ.

- A ha ha ha, đảo chủ cũng là thần tượng của ta nha.

Hồng Sa lập tức cười nịnh nọt.

- Hừ, ba hoa.

Hải Điệp giận quá hóa cười, nắm chặt vai của cô gái tóc đỏ.

- Đại nhân, hình như tốc độ của xe lửa lại tăng lên rồi, như vậy sẽ không sao chứ?

Hồng Sa nói sang chuyện khác.

Cô vừa nhìn thấy một chiếc xe ngựa trên đường cái cách đó không xa, chớp mắt một cái đã bị xe lửa bỏ lại phía sau, thấy không rõ.

Hải Điệp phân tích:

- Chắc không sao đâu, nếu có vấn đề thì cũng sẽ không đưa vào sử dụng.

- Cũng đúng, thành chủ đại nhân là một người rất cẩn trọng.

Hồng Sa nhận đồng gật đầu.

Hải Điệp liếc nhìn cô gái tóc đỏ một cái rồi cười như có như không, hỏi:

- Ngươi chỉ mới gặp Mục Lương hai, ba lần mà thôi, làm thế nào biết ngài ấy rất cẩn trọng?

- Ta đoán, ta đoán thôi!

Hai mắt của Hồng Sa ngó nghiêng khắp nơi, nói một câu qua loa lấy lệ.

- Ngươi yên lặng một chút.

Hải Điệp lại gõ đầu cô gái tóc đỏ một cái.

Hồng Sa ngậm miệng không nói, đôi mắt vẫn luôn nhìn bên ngoài.

- Thật tuyệt, thành Huyền Vũ càng ngày càng tốt.

Một nữ hành khách ngồi bên cạnh Hồng Sa cảm thán một tiếng.

- Đúng vậy, ngay cả loại đồ vật thần kì như là xe lửa cũng có.

Hồng Sa quay đầu đáp.

Nữ hành khác gật đầu lia lịa, trong mắt lộ vẻ sùng bái, cô ấy nói:

- Trước đó ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới dùng linh khí cao cấp để chở người, thế mà bây giờ ta không những nhìn thấy mà còn được trải nghiệm, may mắn này đều nhờ có thành chủ đại nhân.

- Ai nói không phải đâu.

Hồng Sa giống là tìm được tri âm, cả hai lập tức trò chuyện ríu rít.

Nữ hành khách hưng phấn nói:

- Nếu như các thành lớn khác biết được, sợ là bọn họ sẽ phải hâm mộ đến đỏ mắt.

- Đúng vậy, chắc chắn là như thế.

Hồng Sa lại gật đầu phụ hoạ lần nữa.

-...

Hải Điệp co giật khóe miệng, cạn lời quay đầu sang chỗ khác.

Trong xe rất ồn ào, tiếng xuýt xoa không dứt.

Vài phút sau, nhân viên phục vụ bước ra với một chiếc xe đẩy nhỏ.

Trên xe đẩy nhỏ bày đủ loại ăn vặt, nhân viên phục vụ vừa đi vừa rao hàng.

- Bắp rang, trà trái cây, thịt nướng, trái cây sấy khô, có ai muốn mua không?

- A, trên xe lửa còn có bán thức ăn sao?

Hồng Sa kinh ngạc lên tiếng.

- Có chứ, giá cả giống như bên ngoài.

Nhân viên phục vụ mỉm cười giải thích.

- Ta muốn bắp rang.

- Ta muốn thịt nướng!!

Có hành khách nhấc tay hô hào.

Vâng, có ngay đây.

Nhân viên phục vụ đẩy xe tới trước, đưa bắp rang và thịt nướng cho vị khách kia.

Hắn còn thuận miệng nhắc nhở:

- Sau khi ăn xong không được vứt rác bừa bãi, phải đặt ở trong túi giấy, duy trì vệ sinh sạch sẽ trong xe.

- Vâng, vâng.

Hành khách gật đầu liên tục tỏ vẻ đã biết.

Lúc này nhân viên phục vụ mới đẩy xe nhỏ đi sang toa xe khác, hắn đi thẳng cho đến toa xe cuối cùng rồi mới vòng trở lại.

Khi hắn trở lại toa thứ nhất thì loa phóng thanh trong xe vừa vặn truyền ra tiếng nhắc nhở.

- Sắp đến nhà ga Phố Buôn Bán, tất cả hành khách vui lòng thu dọn hành lý chuẩn bị xuống xe, hoan nghênh lần sau lại đến.

- A, mới đó mà đã đến rồi sao?

Hồng Sa kinh ngạc thốt lên.

Trong mắt Hải Điệp lộ vẻ kinh ngạc, nàng không khỏi cảm thán:

- Chưa đến một giờ, tiết kiệm gấp hai, ba lần thời gian khi đi xe ngựa -

- Nếu như Nội Thành cũng có xe lửa, vậy lần sau đi khu Trung Ương cũng không cần tốn quá nhiều thời gian.

Hồng Sa cảm thán nói.

- Có lẽ sau này sẽ có, bây giờ chuẩn bị xuống xe, chúng ta đi thành Tát Luận.

Hải Điệp thuận miệng lên tiếng.

- Ừ, xuống xe, khi nào trở về chúng ta lại ngồi xe lửa.

Hồng Sa nói một cách tràn đầy phấn khởi.

Xe lửa dần dần giảm tốc độ, chậm rãi lái vào nhà ga rồi dừng lại bên cạnh sân ga.

Trên sân ga, nhân viên phục vụ đi lên trước, mở ra hàng rào bảo vệ để hành khách đi xuống xe.

……….

Phố Buôn Bán vẫn huyên náo và ồn ào như thường lệ, trên đường người đến người đi đông đúc.

Bây giờ, Phố Buôn Bán bị chia làm hai khu, được ngăn cách bằng một bức tường cao mười mét.

Bên trái bức tường cao là Phố Buôn Bán cũ, bên phải là Phố Buôn Bán mới kết nối với Úng Thành, mà lúc này Phố Buôn Bán mới đang được cải tạo.

Bên trong Phố Buôn Bán mới, thứ khiến người ta chú ý nhất chính là Quán Rượu Huyền Vũ cao tới một trăm tầng.

Không ít người đứng trước tường cao và ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà lộ ra bên ngoài bức tường.

Quán Rượu Huyền Vũ đang được tiến hành sửa sang, bức tượng giao long được phủ đầy cây xanh và hoa tươi.

Nhìn từ xa, giao long giống như đang băng qua đồng cỏ xanh.

Nơi tập trung nhiều người nhất ở Phố Buôn Bán có hai chỗ, thứ nhất là Mỹ Thực Lâu, thứ hai là Cửa Hàng Nước Hoa.

Có một câu nói được lưu truyền ở thành Tát Luận, đó là ai đến Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ mà không đi Mỹ Thực Lâu thì coi như không được trọn vẹn.

Mà trong giới quý tộc lại lưu truyền một câu khác, ai đến Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ mà không đến Cửa Hàng Nước Hoa, tiệm Vải Và Trang Phục, Trân Bảo Lâu, vậy thì cũng giống như không đi.

Lúc này, tiệm Nước Hoa đã bị người vây quanh chật như nêm cối.

Trong cửa hàng có rất nhiều người, ai nấy đều đang thử nước hoa, mỗi người được thử một lần, không khí trở nên rất thơm, thậm chí hơi thở cũng thơm ngát.

Bên trong cửa hàng, Vệ Ấu Lan và Duy Lệ Á bận tối mày tối mặt.

Duy Lệ Á giới thiệu nước hoa cho khách hàng, Vệ Ấu Lan thì phụ trách tính tiền, hai tên nhân viên bán hàng khác phụ trách châm thêm hàng và tiếp đãi khách hàng mới.

- Hôm nay vẫn đông người như vậy.

Đáy mắt của Duy Lệ Á thoáng hiện lên một tia mệt mỏi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Kể từ khi cửa hàng được mở rộng, việc buôn bán càng ngày càng tốt.

- Nhanh lên, nước hoa loại G sắp bán hết rồi, mau lên lầu lấy một chút đem xuống đây.

Vệ Ấu Lan nhắc nhở.

- Vâng.

Một nhân viên bán hàng vội vàng đáp lại, sau đó xoay người lên lầu.

Nước hoa loại G là sản phẩm được bán nhiều nhất ở tiệm, nguyên nhân vì nó có giá thành rẻ, có nhiều đối tượng hơn và tỉ suất chi phí - hiệu quả cũng cao hơn.

Nước hoa loại A bán ít nhất, cơ bản đều là quý tộc mua, nhưng vì nước hoa loại A được bán với số lượng hạn chế, cho nên mấy ngày nay quý tộc mua nước hoa loại này cũng tăng nhiều, bọn họ sợ sau này mua không được.

Một lúc sau, kệ đựng nước hoa loại G lại được lấp đầy, nhưng chưa đầy mười phút thì nó lại bị càn quét không còn một chai.

- Lúc nào sẽ có nước hoa mới?

Có người hưng phấn hỏi.

- Hai ngày nữa sẽ có nước hoa mới được bày bán, nhưng số lượng cũng có hạn, tổng cộng chỉ có một ngàn bình, mỗi người giới hạn mua hai bình.

Vệ Ấu Lan đáp lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận