Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 930: Thật Không Hổ Là Cha Con, Tư Thế Ngủ Đều Không Khác Gì Nhau.

Mục Lương rõ ràng nói:

- Đương nhiên không ngại, ta sẽ bảo Ly Nguyệt đưa ngươi đi một vòng.

Đạp đạp đạp…

Anh vừa dứt lời, Ly Nguyệt mặc khôi giáp U Linh đã xuất hiện bên ngoài phòng tiếp khách, bình tĩnh nhìn chăm chú vào người phụ nữ tóc màu xanh biếc.

- Cảm ơn.

Bố Vi Nhân hơi hơi xoay người thi lễ, tỏ vẻ tôn kính.

Cô hiểu, Ly Nguyệt sẽ là người chuyên môn nhìn chằm chằm vào cô, tránh cho cô đi tới những nơi không nên tới.

- Các hạ, đi thôi.

Ly Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

Cô đã ở bên cạnh Mục Lương một khoảng thời gian khá dài, cho nên hiểu khá rõ ý của anh.

- Làm phiền rồi.

Bố Vi Nhân mỉm cười.

Cô xem không nhìn ra thực lực của cô gái tóc màu bạch kim, có lẽ vì bộ áo giáp mà cô ấy đang mặc. Cô nhận ra được khôi giáp U Linh trên người Ly Nguyệt, là linh khí cao cấp.

Bố Vi Nhân đi theo cô gái tóc bạc rời đi cung điện, tiếp theo lên thang vận chuyển đi xuống Trung Ương. Sau đó, hai người trên đường đến thăm Khu Dân Cư.

Bố Vi Nhân nhịn không được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi:

- Linh khí cao cấp trên người các hạ mua được ở đâu vậy?

- Đây là đại nhân Mục Lương tạo ra.

Ly Nguyệt thuận miệng lên tiếng.

- Mục Lương là linh khí sư cao cấp?

Bố Vi Nhân ngẩn ngơ.

- Đúng vậy.

Ly Nguyệt gật đầu.

Bố Vi Nhân âm thầm chấn động, cô càng ngày càng nhìn không thấu Mục Lương.

Đồng thời cô cũng càm thấy nghi hoặc, rõ ràng anh có thể tạo ra linh khí cao cấp, vì sao còn muốn giao dịch khôi giáp Cua Quỷ Xanh với thành Bắc Hải?

- Các hạ, các ngươi có bán linh khí cao cấp không?

Cô thử hỏi.

- Chuyện này cần phải hỏi thành chủ đại nhân.

Ly Nguyệt liếc mắt nhìn người phụ nữ tóc màu xanh biếc một cái.

…………

Đông đông đông ~~~

Sáng sớm, tiếng chuông vang lên bảy lần.

Nhà số sáu, tòa nhà thứ ba, đường Giáp Thứ Nhất.

Dụ Tử buộc tạp dề bận rộn bên trong phòng bếp, lúc này, cô đang chuẩn bị bữa sáng cho chồng và con gái.

Cô lắng nghe tiếng chuông từ phía quảng trường, nhỏ giọng lầm bầm:

- Bảy giờ rồi, sao Trình ca vẫn còn chưa dậy nữa?

Hôm qua Trình Mâu được nghỉ, trước khi ngủ có uống một chút rượu mạch.

Dụ Tử bưng cháo lúa mì, thịt xào và canh rau xanh tới bàn cơm, lau hai tay sạch sẽ rồi cởi tạp dề treo sau cửa.

- Rời giường ăn sáng nào!

Cô quay đầu hô một tiếng, nhưng không có ai đáp lại.

Cót két...

- Trình ca còn chưa tỉnh sao?

Dụ Tử mở cửa phòng ngủ, trên giường lớn, Trình Mâu ngủ giang hai tay hai chân, khóe miệng vẫn còn dính nước miếng.

Khò khò ~~

Trình Mâu chép miệng, môi hơi giật giật, ngáy khò khò.

- Thật là, sắp đến giờ làm việc rồi.

Cô vươn tay đẩy Trình Mâu, nhẹ giọng thúc giục:

- Trình ca, mau dậy đi, dậy ăn sáng.

- A ha.

Trình Mâu mở mắt ra, hỏi với giọng vẫn còn ngái ngủ:

- Dụ Tử, mấy giờ rồi?

- Bảy giờ, chuông vang được một hồi rồi.

Dụ Tử kéo tay Trình Mâu để hắn ngồi dậy.

Cô đắp áo lên đầu hắn, thúc giục:

- Trình ca mau dậy đi, hôm nay ngươi phải đi làm đấy.

- Bảy giờ!!

Trình Mâu lập tức tỉnh táo, vội vàng giật áo trên đầu xuống, lanh lẹ mặc vào người.

Hắn vội vàng bước ra khỏi giường, bắt đầu mặc quần và giày.

Trình Mâu là đội trưởng Tuần Cảnh Vệ, còn mới được nhậm chức phó bộ trưởng bộ an toàn, cho nên không thể đến trễ được.

- Tiếu Tiếu đâu, còn chưa rời giường à?

Trình Mâu thuận miệng hỏi một câu.

- Cũng giống như ngươi thôi.

Dụ Tử cười hai tiếng.

Cô dọn dẹp giường chiếu, xoay người rời phòng, sau đó gõ cửa phòng Trình Tiếu.

Không có tiếng trả lời, Dụ Tử đành phải mở cửa đi vào:

- Tiếu Tiếu, ngươi dậy chưa?

Trên giường, Trình Tiếu nằm sấp ngủ, tư thế giống như Trình Mâu.

- Thật không hổ là cha con, tư thế ngủ đều không khác gì nhau.

Dụ Tử dở khóc dở cười, kéo chăn bông ra, lật người con gái lại, nhẹ nhàng nói:

- Tiếu Tiếu, mau dậy đi, sắp muộn học rồi.

- Ưm ưm….. Ta muốn ngủ thêm một chút nữa.

Trình Tiếu gian nan hé mở một mắt rồi nhanh chóng nhắm lại.

- Như vậy cũng không được, ngươi sẽ đi học muộn.

Dụ Tử cong ngón tay rồi búng nhẹ lên trán con gái, tức giận quở trách:

- Hai ngày nữa là thi giữa kỳ, ngươi không thể lười nhác như vậy được.

- Thi giữa kỳ à…..

Trình Tiếu đang mắt nhắm mắt mở chậm rãi trợn to.

Thi giữa kỳ là chính sách vừa mới được trường học phổ biến, nhằm để kiểm nghiệm tình hình học tập của học sinh.

Dụ Tử cười như có như không, nói:

- Nếu kiểm tra thất bại thì tháng sau không có tiền tiêu vặt.

- Không, ta sẽ đạt tiêu chuẩn!

Trình Tiếu lập tức tỉnh táo.

Dụ Tử vừa xếp chăn bông vừa hỏi:

- Đúng rồi, ta nghe nói Bộ giáo dục sẽ phát học bổng cho mười người đứng đầu, tin này có thật không?

Trình Tiếu gật đầu đáp:

- Đúng vậy, lão sư Y Lệ Y cũng nói như thế.

Dụ Tử đảo mắt một vòng, nghiêm túc nói:

- Nếu là như vậy, chỉ cần ngươi có thể thi được mười hạng đầu, ta sẽ cho ngươi một nửa học bổng làm tiền tiêu vặt.

- Có thật không?

Đôi mắt của Trình Tiếu sáng rực, lập tức nhảy dựng khỏi giường.

Dụ Tử tức giận nói:

- Có khi nào mẹ lừa ngươi chưa?

Ánh mắt của Trình Tiếu lộ vẻ khinh bỉ, hừ một tiếng.

- Rất nhiều là đằng khác, ta nhớ rất rõ.

Đáy mắt của Dụ Tử thoáng qua một tia chột dạ.

Cô cười mắng:

- Lần này là thật, không lừa ngươi.

- Hừ, tốt nhất là như vậy.

Hai mắt của Trình Tiếu mang ý cười, vui vẻ rời phòng, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Dụ Tử trở lại nhà ăn, kéo ghế ngồi xuống.

Trình Mâu vừa nhai miếng thịt xào vừa nhíu mày, như thể đang chịu đựng điều gì đó.

- Trình ca, ta làm thịt xào không ngon sao?

Dụ Tử dịu dàng hỏi.

- Không phải, thịt xào rất ngon.

Trình Mâu vội vàng khoát tay.

Hắn nuốt miếng thịt xào vào miệng, vẻ mặt đau khổ che quai hàm, nói:

- Không biết vì sao mà hôm nay răng của ta rất đau.

- Đau răng?

Dụ Tử sửng sốt.

Sau đó, cô đứng dậy, đi đến trước mặt Trình Mâu, lo lắng nói:

- Trình ca, ngươi há miệng ra để ta nhìn một chút.

- A…..

Trình Mâu nghe lời há miệng.

Dụ Tử cúi đầu chăm chú quan sát.

Cái mũi của cô giật giật, ngửi thấy một mùi hôi chua, có chút buồn nôn.

- Ư ư....

Dụ Tử bịt mũi lại, xua tay nói:

- Trình ca, ngươi uống miếng nước súc miệng đi, miệng ngươi toàn là mùi lạ.

- A, miệng ta có mùi sao?

Trình Mâu sửng sốt.

Hắn nghi ngờ thở một hơi vào lòng bàn tay rồi cúi gần ngửi thử, một mùi hôi chua tỏa ra khiến hắn không khỏi cau mày.

- Thối quá, tại sao lại như vậy?

Trình Mâu hoảng sợ thốt lên.

Hắn vội vàng đứng lên rồi vội vã đi phòng tắm, dùng nước sạch súc miệng nhiều lần.

- Cha bị làm sao vậy?

Trình Tiếu kéo ghế ngồi xuống, nhìn mẹ mình đầy nghi ngờ.

- Hắn đau răng.

Dụ Tử nói:

- Ngươi há mồm ta xem một chút.

- A ~~~

Trình Tiếu nghe lời mở miệng, một mùi hôi chua lập tức bay ra.

- Mau ngậm miệng lại.

Dụ Tử che mũi lùi lại phía sau hai bước.

Trình Tiếu phồng má như bánh bao, buồn bực hỏi:

- Miệng ta có mùi hôi sao?

- Tiếu Tiếu cũng bị hôi miệng à?

Trình Mâu trở lại bàn ăn, ngồi bên cạnh vợ.

- Ừ, không thua kém gì ngươi đâu.

Dụ Tử nghiêm túc nói.

-....Chẳng lẽ là do ăn đồ ôi thiu?

Trình Mâu suy đoán.

- Cái này ta không biết.

Dụ Tử lắc đầu, nói:

- Trình ca, ngươi há mồm để ta xem răng của ngươi một chút.

Trình Mâu lại há to mồm lần nữa.

- A…….
Bạn cần đăng nhập để bình luận