Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 423: Hết Nguyên Liệu

Mục Lương cúi đầu nhìn chân của cô gái tóc vàng, tức giận nói:
- Ngươi lại không mang giày.
- Ta mang giày da thú dễ chảy mồ hôi, đi chân trần thoải mái hơn.
Vưu Phi Nhi hồn nhiên đáp.
- Sau đó bị té ngã.
Mục Lương giơ tay búng vào trán của cô gái tóc vàng.
- Đại nhân Mục Lương, việc này là do ta sơ sẩy làm đổ nước chưa kịp lau khô, cho nên mới khiến tiểu thư Vưu Phi Nhi té ngã.
Vệ Ấu Lan cắn môi tự trách.
Vưu Phi Nhi khoát tay, tùy tiện nói:
- Không có việc gì, do ta để chân trần chạy khắp nơi, lúc này mới bị ngã.
- Thật xin lỗi.
Vệ Ấu Lan thấp giọng xin lỗi.
- Chuyện này không liên quan nhiều đến ngươi.
Vưu Phi Nhi vỗ bả vai của tiểu hầu gái.
Khóe mắt của Mục Lương hơi co giật, giơ tay vỗ nhẹ vào đầu hai cô gái, cười mắng:
- Được rồi, Tiểu Lan tiếp tục lau sàn đi.
- Phi Nhi đi vào văn phòng với ta.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu.
Vưu Phi Nhi cúi đầu xuống, thành thật đi theo Mục Lương về phía thư phòng.
Mục Lương trở lại thư phòng, ngồi trở lại vị trí của mình, đưa tay ra hiệu:
- Ngồi đi.
- Ừm.
Vưu Phi Nhi ngồi xuống, nàng vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chân của mình.
Mục Lương đánh giá cô gái tóc vàng, phát hiện mặt của cô xám xịt, mái tóc vàng óng dính rất nhiều vết bẩn màu đen, liền quan tâm hỏi:
- Thí nghiệm lại thất bại nữa rồi?
- Ừ, nhưng chỉ là một sai lầm nhỏ thôi.
Vưu Phi Nhi nhi ngẩng đầu nói:
- May mà có đồ bảo hộ ngươi tặng cho nên không bị thương.
- Ngươi nên chú ý an toàn nhiều hơn.
Mục Lương ôn hòa dặn dò.
- Ừ, ta biết rồi.
Đôi mắt màu vàng óng của Vưu Phi Nhi chớp chớp, ánh mắt rơi xuống ngực của Mục Lương.
- Nghiên cứu bí dược cấp 4 như thế nào rồi?
Mục Lương hơi nghiêng người về trước, đôi mắt đen lấp lóe.
Tại sao cô gái tóc vàng không chịu nhìn thẳng vào mắt mình?
- Đúng rồi, ta tới tìm ngươi là vì chuyện bí dược.
Đôi mắt Vưu Phi Nhi sáng lên, nhớ lại mục đích chính mà mình tới đây, vội vàng nói:
- Dược thảo để nghiên cứu bí dược cấp 4 đã hết sạch rồi.
- Nhanh như vậy sao?
Ngón tay của Mục Lương gõ nhẹ lên mặt bàn.
Vưu Phi Nhi mím môi, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi có thể tìm thêm được không?
- Chuyện này phải chờ thêm một thời gian nữa.
Mục Lương chậm rãi lắc đầu.
Có vài loại dược thảo hiếm thấy mà hiện giờ anh chưa có hạt giống, không thể trồng đại trà được.
Anh đang chờ tới lúc dùng chung dược thảo với Ốc Đảo, hoặc xem coi có thể tìm được chúng sau khi tới thành Dạ Nguyệt hay không.
- Tốt thôi...
Vưu Phi Nhi phồng miệng, hai chân nhẹ nhàng đong đưa.
Trước mắt cô chỉ có thể tạm thời gác lại nghiên cứu bí dược cường hóa cơ thể cấp 4 lại, kế tiếp cô sẽ chuyên tâm nghiên cứu thuốc trị liệu ‘Hư Quỷ Cảm Nhiễm’.
- Đúng lúc ngươi có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thành Huyền Vũ đã có những biến hóa rất lớn, ngươi nên đi ra ngoài nhìn.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Được.
Vưu Phi Nhi đáp ứng không chút để ý.
Trên thực tế, nếu muốn cô thực hiện thì cần phải có người đốc xúc.
Mục Lương cũng biết việc này, cho nên anh dự định chờ khi nào Ngải Lỵ Na nghỉ ngơi thì nhờ cô ấy nhân tiện dẫn cô gái tóc vàng đi dạo một chút.
- Vậy ta đi về trước đây.
Vưu Phi Nhi đứng lên.
- Chờ một chút, mang giày vào rồi đi.
Mục Lương giơ tay lên, trong lòng bàn tay phun ra tơ nhện, từng sợi tơ trắng quấn vào nhau tạo thành một đôi giày đơn giản.
- Tốt.
Đôi mắt Vưu Phi Nhi trừng lớn, hàng mi mảnh dài hơi run rẩy.
Trong lòng cô gái tóc vàng tràn đầy sự ngọt ngào, Mục Lương làm giày cho mình.
- Thử xem có vừa chân hay không?
Mục Lương chỉ vào đôi giày vừa mới chế tạo.
Vưu Phi Nhi ngồi xuống mang giày bằng tơ nhện vào chân, vừa in, thử đi hai bước trong thư phòng, giày bằng tơ nhện mềm mại và rất êm chân, thoải mái hơn lúc mang giày bằng da thú gấp mấy lần.
- Rất vừa vặn.
Vưu Phi Nhi cười tươi như hoa, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu.
- Ừ, vậy là tốt rồi.
Đôi mắt đen của Mục Lương lấp lóe, anh đang suy nghĩ tới chuyện khác, xem ra việc cải cách giày cũng cần được đưa vào danh sách quan trọng.
Hiện giờ, đa số mọi người đều mang giày bằng da thú hoặc bằng gỗ, lúc đi lại hay mang vào cởi ra rất bất tiện, tính an toàn và tính thoải mái đều không cao.
Giày làm bằng gỗ có đế rất trơn trượt, dễ dàng phát sinh nguy cơ té ngã.
- Mục Lương, ta đi trước đây.
Vưu Phi Nhi nói với giọng điệu luyến tiếc.
Vưu Phi Nhi lén lút nắm chặt vạt áo, cô muốn ở chung với anh thêm một lúc nữa nhưng lại sợ quấy rầy công tác của anh.
- Tốt, trở về nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn.
Mục Lương lại căn dặn lần nữa.
- Ừ.
Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu, quay người chậm rãi rời đi.
Anh nhìn cửa phòng bị đóng lại, trầm tư một hồi.
- Ta nên đi nhìn Cây Cao Su một chút.
Anh đột nhiên đứng lên, cất bước đi ra bên ngoài.
Khi chế tác giày thì tài liệu làm đế giày rất quan trọng, cao su chính là loại tài liệu tuyệt vời.
Mục Lương đi ra cung điện, mũi chân hơi dùng sức, cả người lập tức bay lên bầu trời rồi chậm rãi rơi xuống phía sau Khu Vực Trung Ương.
Anh đi tới phía dưới Cây Cao Su, ngẩng đầu nhìn quả trên cao.
Mục Lương lại đạp mạnh lần nữa, toàn thân bay lên cao rồi rơi xuống một cành khô.
Ở trước mặt hắn là một quả cao su to gần bằng một bồn tắm lớn, vỏ ngoài bóng loáng có màu đen.
- Phanh phanh phanh !
Mục Lương gõ nhẹ vào quả cao su, cảm giác như là gõ vào một quả bóng da co dãn, lực đàn hồi không tồi.
- Xem ra không thể ăn được.
- Chắc đã chín rồi.
Mục Lương hái quả cao su trước mặt rồi ôm nó nhảy xuống mặt đất.
Anh đưa tay ra, lưu ly nhanh chóng ngưng kết lại rồi biến ảo thành một trường đao lưu ly sắc bén.
- Cót két !
Mục Lương dùng trường đao làm bằng pha lê cắt quả cao su làm đôi, lộ ra hạt giống màu nâu lớn chừng nắm tay bên trong.
Khi cắt quả cao su, anh không hề nhìn thấy thịt quả có thể ăn được, chỉ có cao su.
Mục Lương ngạc nhiên suy đoán:
- Chẳng lẽ quả của Cây Cao Su chính là cao su?
Anh vươn tay ấn thịt quả màu da cam, cảm xúc giống hệt cao su ở kiếp trước.
Mục Lương nhảy lên cao hái thêm hai quả cao su nữa, sau khi cắt ra thì bên trong vẫn chỉ có cao su.
….
Mục Lương cắt quả cao su ra, muốn dùng Lĩnh Vực Tinh Thần thử thúc nảy mầm.
Nếu như có thể nhân giống được cây mới, vậy có thể nâng cao sản lượng cao su.
Mục Lương sử dụng năng lực hái toàn bộ quả cao su trên cây xuống, rồi tỉ mỉ quan sát cây cao su, ở giữa cành khô còn có rất nhiều nụ hoa chớm nở.
Anh đang tính toán thời gian, nhóm quả cao su thứ hai, chắc còn khoảng chừng mười ngày nữa mới có thể thu hoạch.
Trước tiên số cao su hiện tại có thể dùng để chế tạo giày lính.
Lòng bàn tay của anh phun ra tơ nhện, quấn lấy số quả cao su đang có, sau đó sử dụng năng lực giảm bớt trọng lực của chúng.
Mục Lương bay lên trời, mang theo quả cao su trở lại cung điện ở Khu vực Trung ương, bị anh thuận tay ném ở trước quảng trường nhỏ của cung điện.
- Mục Lương, những thứ này là gì vậy?
Nguyệt Thấm Lan vừa đi tiễn con gái, đúng lúc trở về Cung điện.
Cô nhìn mười mấy trái to được đặt ở trên quảng trường nhỏ, trong đôi mắt màu xanh nước biển lóe ra sự tò mò.
- Quả cao su.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng giới thiệu.
- Quả cao su?
Mắt Nguyệt Thấm Lan lộ tia nghi hoặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận