Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 822: Khí Tức Hư Qủy Quen Thuộc



Anh nghiêng đầu hỏi:

- Ngươi có từng tiến vào sào huyệt của thú Phù Không hay không?

Bàn tay nhỏ bé của Hổ Tây bắt lấy góc áo, tầm mắt mơ hồ nói:

- Đại nhân, ta ở bên ngoài nhìn thấy thú Phù Không cũng tiến vào nơi này...

- Nghĩa là ngươi không hề tự mình tiến vào sao?

Mục Lương nhướng mày.

Khuôn mặt Hổ Tây ửng đỏ vì cô ngượng ngùng cười, sau đó cô gật đầu.

- Được rồi.

Mục Lương thở dài, cô gái tóc cam không vào đây, có nghĩa là tình huống huyệt động trong này cô ấy cũng không biết.

- Đại nhân, thực xin lỗi.

Hổ Tây vội vàng xoay người giải thích.

- Không có việc gì.

Mục Lương không thèm để ý khoát tay áo.

Ở trong phán đoán chủ quan của cô gái tóc cam, cô ấy cho rằng nơi này là sào huyệt của thú di động khoảng không.

Cho nên lúc trước khi A Đát Trúc khống chế tinh thần của cô ấy, mới hỏi ra được tin tức nửa thật nửa giả như thế.

- Đi theo ta.

Mục Lương cất bước đi về hướng chỗ sâu trong huyệt động.

Hổ Tây thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng cất bước đi theo.

Đi được vài giây, anh phát hiện huyệt động này là dốc xuống dưới, hơn nữa góc độ nghiêng càng lúc càng lớn.

Hổ Tây tránh ở phía sau Mục Lương, âm thanh phát run nói:

- Đại nhân, chúng ta giống như càng chạy càng sâu, hơn nữa......... Ở trong này, năng lực của ta không thể thi triển được.

Trừ bỏ một vòng sáng bên cạnh Mục Lương, còn lại chính là bốn phương tám hướng đều tối đen, nhìn không thấy cũng có ý nghĩa là không có biện pháp thi triển năng lực không gian thiểm thước của Hổ Tây.

- Không gian dần hẹp lại.

- Không có việc gì.

Mục Lương ra tiếng trấn an cô gái.

Biểu tình trên mặt anh vẫn lạnh nhạt, cũng không có nhận thấy được nguy hiểm gì cho nên Mục Lương vẫn nện bước không ngừng, tiếp tục đi xuống phía dưới.

Càng đi xuống phía dưới, độ dốc trên đường càng trở nên lớn hơn cho nên anh phát động năng lực, mặt đất dưới chân bọn họ biến thành từng bậc, từng bậc thang hướng xuống phía dưới.

Đạp đạp đạp..

Tiếng bước chân của hai người ở trong huyệt động vang lên vô cùng rõ ràng, nếu như nện bước lại dùng lực thêm một chút, còn có thể sinh ra âm thanh vọng lại.

- Đại nhân, nếu không chúng ta trở về đi...

Sâu bên trong con ngươi màu cam của Hổ Tây là sự sợ hãi, cô ấy bắt đầu muốn đánh trống lui quân.

- Có ta ở đây, không có việc gì.

Mục Lương trở lại bắt lấy tay cô gái tóc cam, miễn cho cô ấy bị dọa chạy, tạo thành phiền toái không cần thiết đối với anh. Hổ Tây nhìn thấy tay mình được anh nắm, đột nhiên trở nên an tĩnh.

Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay của anh, suy nghĩ có chút lộn xộn, nhớ tới trước kia cô từng xem qua một quyển sách, trong sách có một câu làm cho cô vô cùng ấn tượng.

- Hai người nắm tay là biểu hiện của tình cảm.

Hổ Tây nở nụ cười khiến cho khuôn mặt cô trở nên hồng ửng, sự sợ hãi lúc nãy đã bị ngượng ngùng thay thế. Trong lòng cô âm thầm suy đoán, chẳng lẽ đại nhân Mục Lương đã thích ta rồi sao?

Mục Lương cảm thấy cô gái bên cạnh có chút im lặng, vì thế quay đầu lại liếc mắt nhìn cô gái tóc cam một cái, thấy trên khuôn mặt cô ấy tươi cười lại hiện lên một vùng má phấn hồng, nhất thời trong đầu anh hiện lên dấu chấm hỏi.

Vừa rồi cô ấy còn rất sợ hãi, tại sao chỉ liếc mắt một cái đã thay đổi thành như vậy rồi?

- Ngươi không sao chứ?

Mục Lương đưa tay vẫy vẫy ở trước mặt Hổ Tây.

- Không có việc gì.

Hổ Tây phục hồi lại tinh thần, vội vàng lắc lắc đầu, xua tan những ý tưởng kì kỳ quái quái vừa nảy ra trong đầu mình.

- Thật vậy sao?

Mục Lương nhíu mày tỏ vẻ hoài nghi.

- Vâng, không có việc gì.

Gương mặt của cô trở nên cứng đờ.

- Vậy là tốt rồi.

Anh cũng không nghĩ nhiều, anh lôi kéo cô gái tóc cam tiếp tục đi về phía trước. Lại qua hơn mười phút nữa, anh tạm dừng cước bộ.

- Đại nhân, làm sao vậy?

Hổ Tây cũng dừng theo, sau đó cô vòng qua sườn và đứng ở phía sau Mục Lương.

- Một hơi thở làm cho người ta chán ghét.

Mục Lương nhíu mày nói.

Hổ Tây ngạc nhiên, anh đang nói về cái gì vậy?

- Đó là hơi thở của hư quỷ, thật quen thuộc.

Mục Lương trầm giọng giải thích nói.

Nếu có một số lượng lớn hư quỷ ở trong cái động này, vậy phải coi nó chính là sào huyệt của hư quỷ mới đúng.

- Hư quỷ sao?!

Hổ Tây kinh hô một tiếng, tóc gáy của cô dựng đứng lên, cô đang định xoay người bỏ chạy.

- Một mình ngươi có thể rời đi được không?

Mục Lương nhẹ giọng nói một câu. Muốn cô rời khỏi đây ư?

Hổ Tây dừng châm lại một chút, sau đó cô quay người lại, vẻ mặt cô đau khổ hỏi:

- Đại nhân, ngài sẽ không tiếp tục đi xuống dưới chứ?

- Đương nhiên.

Mục Lương thản nhiên lên tiếng.

- Đại nhân.

Hổ Tây nhăn mặt lại, cô ném ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm anh.

- Chúng ta tiếp tục đi thôi.

Mục Lương không do dự một chút nào, anh lại tiếp tục đi về phía trước.

Hổ Tây đứng im tại chỗ trong chốc lát, cô còn quay đầu lại nhìn về phía sau, sau đó đưa tay ra, nhưng trong bóng tối cô không tài nào thấy được năm ngón tay của chính mình. Cô lại quay đầu lại nhìn về phía trước, nơi có ánh sáng đang dần dần đi xa.

- Đại nhân, từ từ chờ ta với!!

Âm thanh của Hổ Tây run rẩy, cô vội vàng đuổi theo.

Đáy mắt Mục Lương hàm chứa ý cười, anh dừng lại chờ cô gái đuổi theo sau, lúc này mới bước nhanh hơn về phía trước. Hổ Tây nghiêng đầu tò mò hỏi:

- Đại nhân, ngài không sợ hư quỷ sao?

- Không sợ, ta đã giết được không ít hư quỷ.

Mục Lương ngữ khí lạnh nhạt nói

- Ừ ừ, là như vậy sao......

Hổ Tây gật đầu, sau đó bỗng nhiên cô ấy ngẩng đầu lên, kinh hô ra tiếng:

- Ai ai ai? Đại nhân phía trước có rất nhiều hư quỷ đang tiến lại đây?

- Đúng vậy?

Mục Lương lơ đễnh đáp.

Lúc này lực chú ý của anh, toàn bộ đặt ở con đường tối tăm phía trước.

Trên mặt đất trước mặt hai người, chất đầy hài cốt hung thú, một tầng thật dày làm cho người ta không có chỗ đặt chân.

Câu hỏi của Hổ Tây bị mắc nghẹn trong cổ họng, cô trừng con ngươi màu quất lên sợ hãi nhìn một màn phía trước, từ lúc nãy đến giờ, cô vẫn tránh ở phía sau Mục Lương, không dám bước lên dù chỉ một bước nhỏ.

- Những thứ này đều là xương cốt hung thú.

Mục Lương ngồi xổm xuống, từ trong đống xương cốt anh nhặt lên hai viên sơ cấp cao đẳng tinh hạch hung thú.

- Còn có rất nhiều tinh hạch hung thú.

Hổ Tây đưa tay chỉ về phía trước.

Giữa những khối xương cốt, đều có những viên tinh hạch hung thú nằm rải rác, phẩm chất không đồng đều, nhiều nhất chính là sơ cấp trung đẳng, cũng có cả sơ cấp cao đẳng.

- Tất cả những con thú Phù Không, có lẽ đã chết ở nơi này.

Mục Lương trầm giọng nói.

Anh thấy được mấy cỗ khung xương quen thuộc, hình dạng giống như những con dơi khổng lồ, hiển nhiên đống xương cốt này là của loài thú Phù Không.

Mục Lương vung tay lên, những khối xương cốt hung thú trước mắt đều bay lên không trung. Tinh hạch hung thú được tách khỏi xương cốt, chúng bị phân ra, và bay tới trước mặt anh.

Anh đưa tay lên chạm nhẹ vào chúng, tinh hạch biến mất không thấy, toàn bộ chúng đều được chuyển hóa thành điểm tiến hóa, rồi chất đống toàn bộ xương cốt hung thú này lại cùng một chỗ, tiếp theo dùng tơ nhện buộc chúng lại.

Sau khi anh vận dụng năng lực, bùn đất dưới chân bọn họ giống như nước bình thường chảy ra, nâng chỗ xương hung thú đã được buộc chặt trở về nơi bọn họ xuất phát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận