Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2384: Ta Đợi Ngươi!

Tô Lâm Y Tư lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ mở rộng phạm vi điều tra, đừng chỉ giới hạn ở bên trong thành Y Lê.

- Vâng.

Kỵ Sĩ lại cung kính đáp lần nữa.

- Đi đi.

Tô Lâm Y Tư phất phất tay.

Kỵ Sĩ hành lễ, xoay người bước nhanh rời đi vương cung.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tô Lâm Y Tư biết một khi khuếch tán tin tức này ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ khiến toàn bộ thành Y Lê chấn động.

Trong mắt cô lộ ra tia sáng lạnh lẽo, gằn từng câu từng chữ:

- Thiệu Tông, ta không tin đã làm tới như vậy mà vẫn không thể tìm được ngươi.

Tô Lâm Y Tư lại trầm mặc lần nữa, cuối cùng thở dài một tiếng, lẩm bẩm:

- Nếu như vẫn tìm không được, vậy đành phải phó mặc cho vận mệnh thôi.

………

Trong thư phòng ở cung điện vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương bảo Tiểu Tử bê Trùng Cộng Hưởng trở lại Phòng Liên Lạc, trầm tư suy nghĩ nên phân phó ai đi thành Y Lê?

- Đang nghĩ gì mà trông ngươi đăm chiêu thế?

Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt đi vào thư phòng rồi xuống bên cạnh anh.

Mục Lương thở dài nói:

- Sự kiện đánh mất Thép Tím đến bây giờ vẫn chưa có kết quả.

- Lâu như vậy mà vẫn chưa tra ra được là ai làm à?

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày.

Mục Lương gật đầu nói:

- Ừm, Tô Lâm Y Tư hoài nghi một nhân viên quản lý kho hàng tên là Thiệu Tông, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được hắn.

Ly Nguyệt nói suy đoán của mình:

- Cũng có thể là Tô Lâm Y Tư đang nói dối, tình huống phức tạp hơn những gì cô ta nói.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Không loại trừ khả năng này, cho nên ta cần phái người tới đó điều tra rõ ràng.

- Vậy ngươi dự định để ai đi?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi.

- Các ngươi cảm thấy thế nào?

Mục Lương hỏi ngược lại.

Ly Nguyệt trầm tư:

- Để ta suy nghĩ một chút...

Nguyệt Thấm Lan cũng im lặng nghĩ ngợi, trong đầu lựa chọn người thích hợp.

- Nhóm của Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng không được, ở đây có rất nhiều chuyện cần các cô ấy.

Cô nhẹ giọng nói.

- Nhóm của Tuyết Cơ cũng không được, mỗi người đều đang rất bận rộn.

Ly Nguyệt gật đầu nói.

Mục Lương bình thản đề nghị:

- Vậy hãy để Tạp Giai và Lạp Nhã đi thôi, Sơn Hải Quan có Đại An Ti tọa trấn rồi, các cô ấy rời đi nửa tháng sẽ không quá ảnh hưởng.

- Tạp Giai và Lạp Nhã à? Bọn họ đúng là rất thích hợp làm chuyện này.

Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan nghe vậy đôi mắt đẹp đồng thời sáng lên.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ừm, vậy hãy để hai cô ấy đi thôi, nhớ an bài thêm vài hộ vệ Trung Ương đi theo.

- Ta sẽ nhanh chóng an bài.

Ly Nguyệt gật đầu nói.

Mục Lương dặn dò:

- Ngày mai xuất phát, có tình huống gì thì phải báo cáo trước.

- Vâng.

Ly Nguyệt đáp ứng, xoay người rời đi thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan ngồi bắt chéo hai chân, ưu nhã hỏi:

- Vậy ngươi tính toán an bài Tô Lâm Y Tư như thế nào đây?

- Khi nào Tạp Giai và Lạp Nhã đi qua đó, điều tra tình huống và nguyên nhân rõ ràng rồi nói sau.

Mục Lương phất tay nói.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng:

- Cũng đúng, có lẽ cô ấy thật sự có ẩn tình gì đó.

- Ừm.

Mục Lương rũ mắt ừ một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Việc điều tra Hư Tộc có tiến triển gì chưa?

- Tạm thời không có.

Mục Lương lắc đầu.

Ở đại lục cũ, Mộc Phân Thân bắt gặp không ít Hư Quỷ cấp thấp và đã thuận tay dọn sạch bọn chúng, nhưng lâu như vậy mà hắn vẫn chưa phát hiện được tung tích của Hư Quỷ cấp cao và Vua Hư Quỷ.

- Vậy bọn chúng sẽ đi nơi nào?

Nguyệt Thấm Lan lo lắng nói.

Vua Hư Quỷ không giống với lũ Hư Quỷ còn lại, bọn hắn có được trí lực và thực lực cao, đó là chỗ đáng sợ nhất.

- Không biết, đây thật là chuyện khiến người ta phải đau đầu.

Mục Lương chậm rãi dựa lưng ra phía sau.

Nguyệt Thấm Lan thấy thế đứng lên, vươn tay chạm vào huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng day ấn.

- Rất thoải mái.

Mục Lương hơi híp mắt lại, cảm thán một tiếng.

- Ngươi đừng làm việc quá mệt mỏi.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng khuyên nhủ.

- Ta còn ổn, không tính là rất khổ cực.

Mục Lương hàm hồ nói.

Cô chân thành nói:

- Người đừng quá gắng gượng, vương quốc Huyền Vũ vẫn còn có chúng ta mà.

Mục Lương dở khóc dở cười, anh không có nói đùa, lượng công việc bây giờ thật sự không nhằm nhò gì với anh.

- Mục Lương, ngươi có muốn hoàn toàn nghỉ ngơi một đoạn thời gian không?

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi.

Mục Lương hơi nâng mí mắt lên, bình thản nói:

- Vậy không được, có rất nhiều chuyện chưa đi vào quỹ đạo, cần ta ra tay xử lý.

Vương quốc Huyền Vũ rất lớn, sự tình cũng rất nhiều, không ít chuyện cần phải có năng lực của Mục Lương mới có thể tiếp tục vận hành, hoàn toàn nghỉ ngơi là không có khả năng.

Hiện giờ, Mộc Phân Thân lại không ở trong vương quốc, hắn càng không thể nghỉ ngơi.

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ nói:

- Đúng như ngươi nói, năng lực càng lớn thì trách nhiệm sẽ càng nhiều.

Mục Lương cười khẽ một tiếng.

- Ta hưởng thụ sự tiện lợi thì cũng nên chịu trách nhiệm.

- Phải phải phải.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

Cô thường thường nghe Mục Lương nói những câu lạ lùng, anh bảo đó là thành ngữ ở cố hương của anh, cô gái ưu nhã nghe mãi thành quen.

Mục Lương buồn cười, đây là những lời đã khắc vào trong xương tủy, muốn quên cũng rất khó.

- Được rồi, đêm nay ngươi đi ngủ sớm một chút đi.

Nguyệt Thấm Lan thong thả đứng lên.

- Ngươi đi đâu thế?

Anh thuận miệng hỏi một câu.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta đi tắm rửa, không còn sớm nữa.

- Ta chờ ngươi.

Mục Lương trời xui đất khiến nói một câu.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy chợt dừng bước, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn về phía anh, bên tai hơi ửng hồng.

Mục Lương lộ ra biểu cảm nhàn nhạt, mỉm cười nhìn cô gái ưu nhã.

- Được!

Nguyệt Thấm Lan quay đầu bước đi, tiếng bước chân rõ ràng tăng nhanh một chút.

Mục Lương mím môi, tròng mắt màu đen hiện lên sự mong đợi.

Bên kia, Tạp Giai và Lạp Nhã đã thu tin tức do cô gái tóc trắng truyền đến, biết được ngày mai cả hai phải xuất phát đến thành Y Lê.

Lạp Nhã trầm tư nói:

- Đi thành Y Lê à, không biết chúng ta có gặp phải những chấp sự còn lại hay không đây?

- Cái này khó mà nói trước được, Hắc Phượng Hoàng đã bị bệ hạ bắt giam, theo lý thuyết thì các chấp sự còn lại đã được tự do, không biết bọn hắn nghĩ như thế nào.

Tạp Giai lắc đầu.

Trong mắt Lạp Nhã lóe lên tia sáng lạnh lẽo:

- Mặc kệ bọn hắn, chỉ cần đừng tới gây chuyện với chúng ta là được, nếu không đừng trách ta bắt tất cả tống vào Ngục Giam.

Tạp Giai nhún vai:

- Ngươi biết đấy, Hắc Ma Pháp Sư không ít thì nhiều đều là người có vấn đề về đầu óc, cho nên khó mà nói được.

- Đầu óc ta không hề có vấn đề!

Lạp Nhã trợn trắng mắt.

- Ta đang nói về Hắc Ma Pháp Sư, chúng ta lại không phải.

Tạp Giai buồn cười nói.

Lạp Nhã không khỏi ngưng nghẹn, trong lòng lại không thể không thừa nhận, linh hồn của Hắc Ma Pháp Sư đều bị vấy bẩn và loang lổ, điều này ảnh hưởng không nhỏ tới tính cách của bọn họ, bĩu môi bảo:

- Ngươi nói đúng.

Tạp Giai kéo tay Lạp Nhã, thanh thúy nói:

- Linh hồn của chúng ta đã được tinh lọc, chúng ta đều là người bình thường.

- Phải phải phải, chúng ta là người bình thường, không phải kẻ có vấn đề về đầu óc.

Lạp Nhã phối hợp gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận