Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2248: Trang Bị Phụ Trợ - Đồ Bay.



- Ông ~~~

Hai chiếc phi thuyền khổng lồ phát ra tiếng ông ông, thân thuyền chấn động, lần lượt cất cánh bay lên, thay đổi phương hướng tiến về phía thành Lê Mạch.

Ti Toa Lệ và Tân Tây vẫn đồng hành trên một con thuyền giống như lúc tới.

Cầm Vũ nhìn thành Sóng Nhĩ càng ngày càng nhỏ, nói với giọng trầm khàn:

- Hy vọng là chúng ta có thể tới kịp.

Hổ Tây nhẹ giọng nói:

- Chị Cầm Vũ, lấy tốc độ của phi thuyền thì tuyệt đối có thể đến thành Lê Mạch vào ngày mai.

- Ừm, ra lệnh cho phi thuyền bay hết vận tốc.

Cầm Vũ ra lệnh.

- Hiện tại đã là tốc độ cao nhất rồi.

Hổ Tây cung kính nói.

Cầm Vũ nghiêm túc nói:

- Tất cả binh sĩ kiểm tra trang bị tùy thân, sau đó kiểm tra hệ thống vũ khí trên phi thuyền, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

- Vâng!

Hổ Tây giơ tay nghiêm chào, xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh.

…..

Bên trong cung điện, khu Trung Ương.

Nguyệt Thấm Lan uyển chuyển đi về phía thư phòng, cửa thư phòng không có đóng kín, có thể nghe được động tĩnh bên trong.

Thanh Vụ nhìn Mục Lương đùa nghịch một vật trong tay, ngây thơ hỏi:

- Bệ hạ, cái này có thể khiến người ta bay lên thật sao?

Mục Lương ôn hòa nói:

- Tại chỗ bay lên thì không được, nhưng có thể để cho ngươi bay lượn phi hành từ trên cao.

- Bay lượn phi hành....

Thanh Vụ dấu hỏi đầy đầu.

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa phòng đi vào, tò mò hỏi:

- Mục Lương, ngươi lại đang nghiên cứu cái gì thế?

Anh quơ quơ vải tơ nhện màu trắng trong tay, ôn hòa nói:

- Ta đang nghiên cứu đồ bay.

Dạo gần đây, khi các binh sĩ Không Quân chấp hành nhiệm vụ đã xuất hiện vài tình huống bất ngờ, điều này cho hắn biết được thiếu khuyết về trang bị của Không Quân.

- Đồ bay, thứ này có ích lợi gì?

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.

Mục Lương giải thích:

- Nó có thể giúp các binh sĩ bay lượn trên không trung và điều chỉnh vị trí rớt xuống, hơn nữa nó sẽ không dễ thấy được như khi nhảy dù.

Nguyệt Thấm Lan cảm thấy hứng thú lên tiếng:

- Nghe ngươi nói như vậy, có vẻ thứ này rất tốt.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Có ưu điểm thì cũng có khuyết điểm, vì lý do an toàn nên phải phối hợp với dù nhảy.

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi:

- Ta thấy thứ này giống như một bộ quần áo, làm sao mà bay được?

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu:

- Lợi dụng khí lưu lên cao, cách thức sử dụng giống như sóc bay vậy.

- Sóc bay?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

Mục Lương giơ tay lên nhẹ nhàng bắn vào trán cô gái ưu nhã, ôn hòa nói:

- Chuyện này không quan trọng, ta dẫn ngươi đi thể nghiệm đồ bay là sẽ biết thôi.

- Được đấy, vậy là hôm nay ta có thể lười biếng một hồi rồi.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.

- Vậy chờ ta một chút, ta sắp hoàn thành rồi.

Anh vươn tay ra, lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ từng sợi tơ nhện màu trắng.

Trăm ngàn sợi tơ nhện giống như là có sinh mệnh mà đan xen vào nhau, dần dần tạo thành một bộ đồ bay với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Tơ nhện có độ dính rất lớn, sau khi đan xen lẫn nhau thì có thể che lấp các khe hở, vì vậy mà vải tơ nhện sẽ không thấm nước, chắn gió và giữ ấm cũng rất tốt.

Nguyệt Thấm Lan nhìn một hồi rồi bình luận:

- Nói thật thì bộ đồ bay này thật sự rất xấu.

- Mặc dù không thật đẹp nhưng mà lại dùng tốt.

Mục Lương cười một tiếng.

- Ta đi thay đồ.

Nguyệt Thấm Lan tiếp nhận đồ bay trong tay Mục Lương rồi đi vào phòng nghỉ bên cạnh thư phòng, qua một hồi lâu mới bước ra ngoài.

- Thứ này có chút kỳ quái….

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên, trên cánh tay có một tấm vải tương liên với chân, khi cơ thể mở ra thành hình chữ Đại thì toàn thân rất giống một lát bánh mỏng.

Thanh Vụ chớp mắt, tò mò hỏi:

- Không thể cắt bỏ thứ này sao?

Mục Lương bình thản nói:

- Đương nhiên là không thể rồi, nó là thứ quan trọng giúp đồ bay có thể bay lượn trên không.

- Được rồi.

Nguyệt Thấm Lan buông hai tay, bộ đồ bay này khiến dáng người nàng có chút mập mạp.

Mục Lương đứng lên, kéo tay cô rồi nói:

- Được rồi, ta dẫn ngươi đi bay thử nghiệm.

- Vâng!

Nguyệt Thấm Lan bị Mục Lương lôi kéo rời đi thư phòng, cơ thể hai người lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Khi cả hai xuất hiện lần nữa thì đã ở bên trên Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ, dưới chân là một cành cây rất lớn.

Nguyệt Thấm Lan nhìn xuống phía dưới, nơi đây cách tầng tám hơn một ngàn mét.

- Cha, các ngươi muốn làm gì thế?

Một vầng sáng lóe lên, Linh Nhi xuất hiện ở trước mặt hai người.

Anh ôn hòa giải thích:

- Chúng ta chuẩn bị thí nghiệm trang bị mới.

- Cần Linh Nhi giúp một tay sao?

Linh Nhi tò mò hỏi.

Mục Lương vươn tay xoa đầu Tinh Linh Sinh Mệnh, cười hiền hòa:

- Không cần đâu, ngươi nhìn là được.

- Vậy được rồi.

Linh Nhi phồng má bay sang một bên.

- Chuẩn bị xong chưa?

Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.

Cô gật đầu:

- Ừm, ta đã chuẩn bị xong.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Vậy nhảy xuống đi, nhớ là lúc trên không trung phải giang hai tay hai chân ra.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy không nhịn được mở to hai mắt:

- Cứ thế mà nhảy xuống à?

- Ừm, có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm nhảy, không có chuyện gì đâu.

Mục Lương trấn an.

- Được rồi.

Cô hít sâu một hơi, ngay sau đó nhảy xuống.

Anh lập tức nhảy theo, chỉ cách cô gái ưu nhã một mét.

- Vù vù vù ~~~

Gió phần phật thổi tung mái tóc dài của Nguyệt Thấm Lan.

Mục Lương hô to:

- Giang tay và chân ra!

Nguyệt Thấm Lan đáp lại một câu nhưng bị gió thổi tan, nỗ lực giang hai tay và hai chân, mở ra phần cánh dính liền, bộ đồ bay bị gió thổi gồ lên, tốc độ rơi xuống của cô gái ưu nhã lập tức giảm bớt đáng kể.

Cơ thể nàng đung đưa, nỗ lực duy trì cân bằng.

Mục Lương bay tới trước rồi xoay người lại, khích lệ:

- Rất tốt, cứ duy trì tư thế như vậy.

Nguyệt Thấm Lan tỉnh táo lại, lúc này cô đã có thể khống chế tay chân để giảm bớt tốc độ rơi xuống và chuyển hướng bay.

- Rất đơn giản đúng không?

Mục Lương cười nói.

Nguyệt Thấm Lan khẽ gật đầu nói:

- Ừ, người thường cũng có thể học được....

Cô nhẹ nhàng khép tay chân lại, tốc độ rơi xuống lập tức nhanh hơn.

Mục Lương giơ tay chế tạo cơn gió thổi lên trên, để Nguyệt Thấm Lan có thể an ổn rơi xuống đất.

Cô gái ưu nhã không có mặc dù để giảm xóc, khi rơi xuống đất chỉ có thể dựa vào hắn.

- Trò này chơi vui thật đấy.

Cô giơ tay sửa sang lại mái tóc rối tung, khuôn mặt xinh đẹp hồng hào.

Anh cười hỏi:

- Còn muốn thử lại lần nữa không?

- Ừm, lại tới một lần nữa!

Nguyệt Thấm Lan vừa nói vừa kéo tay Mục Lương.

- Được.

Mục Lương buồn cười, ôm eo cô gái ưu nhã rồi thi triển Nhảy Vọt Ám Ảnh trở lại trên Trà Thụ Sinh Mệnh.

Nguyệt Thấm Lan lại bay thử lần hai, lần này đã thuần thục hơn trước rất nhiều, nghiêm mặt nói:

- Thứ này nên phân phối cho các binh sĩ Không Quân, sau này có thể dùng tới nó khi chấp hành nhiệm vụ ở địa hình phức tạp.

- Ta đang có dự định này.

Mục Lương gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận