Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2193: Có Người Bị Hố Cùng Khiến Lão Cảm Thấy Dễ Chịu Hơn Nhiều.



Mục Lương hơi nhướng mày, kinh ngạc hỏi:

- Hạ Sâm cũng chưa tới sao?

- Đúng vậy.

Ly Nguyệt cảm thấy kỳ quái, không phải mọi người nói Hạ Sâm đã đến bờ biển trước rồi sao?

- Tới rồi....

Mục Lương đột nhiên lên tiếng.

Anh nhìn về phía xa xa, một bóng dáng đang chạy như bay ở giữa núi rừng, trong tay còn kéo một con ma thú đã chết.

- Phanh ~~~

Lão ném xác ma thú lên bờ cát khiến cát đất bắn tung tóe, ngước mắt nhìn Mục Lương đang đứng trên phi thuyền, bình tĩnh hỏi:

- Các hạ, thi thể ma thú có thể đổi thành đồng Huyền Vũ chứ?

- Có thể.

Mục Lương hơi nhướng mày, đây là thi thể của một con ma thú cấp 8, tò mò hỏi:

- Các hạ đến trễ như thế vì đi săn giết nó à?

Hạ Sâm bình tĩnh đáp:

- Ừm, ta nghe bọn hắn nói vương quốc Huyền Vũ sử dụng đồng Huyền Vũ.

Sau khi lão rời khỏi Thánh Thành thì gặp được các quý tộc cũng đang đi về phía bờ biển, từ trong miệng của bọn hắn biết được một ít việc về nơi kia.

- Ngươi có thể dùng tinh thạch ma thú để đổi đồng Huyền Vũ.

Mục Lương bình tĩnh lên tiếng, dừng lại rồi tiếp tục nói:

- Tinh thạch ma thú cũng có thể giao dịch ở vương quốc Huyền Vũ.

-...

Khóe mắt của Sâm co giật, lựa chọn yên lặng.

Mục Lương vung tay lên, thu lấy thi thể của ma thú cấp 8 vào trong không gian tùy thân, sau đó lại lấy ra một xấp đồng Huyền Vũ ném cho Hạ Sâm.

- Ta có thể hối hận không?

Lão co giật khóe miệng nói.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, nhàn nhạt trả lời:

- Không thể, việc buôn bán đã kết thúc rồi.

Hạ Sâm hít một hơi thật sâu, nhìn một xấp giấy trong tay suýt nữa chửi ầm lên, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Mục Lương thì lại nhịn xuống.

Thịt của ma thú cấp 8 có hiệu quả tương đương với một số ma dược cường hóa cơ thể, trong máu thịt ẩn chứa rất nhiều năng lượng, thường xuyên ăn sẽ có chỗ lợi rất lớn đối với cơ thể.

Nếu không ăn thì có thể bán với giá cao.

Hạ Sâm yên lặng an ủi bản thân, không đánh lại thì chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Lên thuyền đi, phi thuyền chuẩn bị cất cánh rồi.

- Ừm.

Lão banh mặt cất bước đi tới cửa khoang.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Mục Lương, đã đến giờ rồi.

- Cất cánh đi.

Mục Lương bình tĩnh hạ lệnh.

- Vâng.

Ly Nguyệt xoay người đi hạ đạt chỉ lệnh cất cánh.

Phi thuyền vận chuyển chấn động, máy hơi nước bắt đầu vận chuyển, tua-bin quạt gió khổng lồ chậm rãi chuyển động, tốc độ dần dần gia tăng.

- Mục Lương các hạ, chờ chúng ta một chút!

Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng la to.

- Tới trễ thật.

Mục Lương ngước mắt nhìn lại.

Trên bờ cát phía xa xuất hiện bốn bóng người, trong đó có ba người Tề Nhĩ Lạp, Ước Mỗ và Linh Tịch.

……….

Ly Nguyệt quay đầu hỏi:

- Mục Lương, có cần ta mở cửa khoang không?

- Không cần đâu.

Mục Lương hơi rũ mắt.

Trên bờ cát.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đám người Tề Nhĩ Lạp chạy như điên, nhìn phi thuyền chậm rãi bay lên không trung, sắc mặt mỗi người càng ngày càng khó coi.

Tề Nhĩ Lạp nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đáng chết, chẳng lẽ không thể chờ chúng ta thêm một lúc sao?

Linh Tịch lo lắng nói:

- Tìm lão tổ làm chậm trễ quá nhiều thời gian.

Bà ngồi đợi ở bên ngoài Thánh Thành nhưng không thấy Phất Lai Cách Lạc trở về, ngược lại đợi tới Tề Nhĩ Lạp, hai người thương lượng một chút, quyết định đi tới bờ biển tiếp tục chờ.

Hai người đi tới nửa đường thì gặp phải Ước Mỗ đã tìm được Phất Lai Cách Lạc, bốn người đồng hành chạy tới phi thuyền.

- Ngươi đang trách ta à?

Phất Lai Cách Lạc chạy đến bên cạnh Linh Tịch đen mặt hỏi.

Ước Mỗ vội vã nói:

- Dĩ nhiên là không phải, lão tổ hiểu lầm rồi.

Trong lòng hắn cũng phiền muộn không kém, lúc hắn tìm được Phất Lai Cách Lạc thì đối phương đang tu luyện, lão tổ không tin lời nói của hắn, sau đó hắn phải lấy ra lệnh bài chứng minh thân phận vương thất mới miễn cưỡng thuyết phục được đối phương.

- Đúng vậy, lão tổ hiểu lầm rồi.

Linh Tịch hậm hực nói.

Bà chỉ oán giận một câu thôi, không dám thật sự khiển trách Phất Lai Cách Lạc.

Phất Lai Cách Lạc lạnh lùng hừ một tiếng:

- Hừ, tên Mục Lương kia thu tinh thạch ma thú của các ngươi lại không đợi chúng ta trở về mà đã rời đi, ta cảm thấy người này không đáng tin cậy chút nào.

Ước Mỗ giải thích:

- Lão tổ, trước khi tới đây thì chúng ta đã ước hẹn rồi, phi thuyền sẽ không chờ bất cứ ai cả.

Phất Lai Cách Lạc lạnh lùng nói:

- Ta muốn đánh hắn, giẫm mạnh ở dưới bàn chân, trị tính tình quái lạ của hắn một chút.

Đột nhiên, cái bóng dưới chân bốn người chợt nhúc nhích, sau đó nhanh chóng bao phủ cơ thể của bọn hắn rồi biến mất trong nháy mắt.

Khi bọn hắn phục hồi tinh thần lại thì cả bốn đã xuất hiện ở trên boong thuyền phi thuyền vận chuyển.

- Phù...

Ước Mỗ và Tề Nhĩ Lạp thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, lập tức thở phào một hơi, sự lo lắng trong lòng tan biến.

- Cái này... Chúng ta lên thuyền rồi sao?

Phất Lai Cách Lạc ngạc nhiên hỏi.

- Ngươi muốn đánh ta à?

Một giọng nói bình tĩnh vang lên, Mục Lương xuất hiện ở trước mặt Phất Lai Cách Lạc.

Phất Lai Cách Lạc cau mày lại, không khỏi lùi lại nửa bước.

Lão nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mục Lương, cảnh giác hỏi:

- Ngươi là ai?

- Lão tổ, hắn chính là Mục Lương các hạ.

Linh Tịch nhỏ giọng giới thiệu.

- Hả...

Con ngươi của Phất Lai Cách Lạc co rút lại, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mục Lương, trong lòng có chút chấn động.

Ước Mỗ vội vàng tiến lên giải thích:

- Mục Lương các hạ, lão tổ chỉ nói đùa thôi.

- Thật sao?

Mục Lương cười như có như không mà nhìn Phất Lai Cách Lạc.

- Ừ.

Lão gật đầu một cái, hắn là người thức thời, có thể co được dãn được.

Trong lòng lão không có nắm chắc, nhìn không thấu thực lực của Mục Lương, hồi tưởng lại lời của Ước Mỗ, xác định mình không thể trêu chọc người trước mắt, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hạ Sâm đứng phía sau thì càng chắc chắn hơn.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nói:

- Hắn còn chưa giao phí lên thuyền.

- Còn phải nộp phí lên thuyền nữa à?

Phất Lai Cách Lạc cau mày lại.

Có người nhận thức Phất Lai Cách Lạc gật đầu nói:

- Chúng ta đều nộp.

Có quý tộc không chê chuyện lớn, ồn ào nói:

- Người không giao nộp phí lên thuyền thì sẽ bị Mục Lương các hạ ném xuống nha.

- Không sai.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu, đúng là hắn có quyết định này.

- Phí lên thuyền là bao nhiêu?

Phất Lai Cách Lạc trầm giọng hỏi.

Những người khác vừa muốn mở miệng thì chợt nghe Mục Lương phun ra một câu:

- Hai mươi viên tinh thạch ma thú cấp 8.

Những người khác trên thuyền nghe vậy không khỏi hít hà một hơi, nhìn Phất Lai Cách Lạc với ánh mắt thương hại.

- Ha ha...

Khóe môi của Hạ Sâm cong lên, trong lòng thoải mái rất nhiều.

Có người bị hố cùng khiến lão cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

- Cái gì, hai mươi viên tinh thạch ma thú cấp 8!

Đôi mắt của Phất Lai Cách Lạc trợn to.

Ước Mỗ ngạc nhiên nói:

- Mục Lương các hạ, cái giá này không đúng thì phải?

- Hiện tại chính là cái giá này.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận