Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1436: Kim Quang Chói Mắt



Tiểu Mật tò mò hỏi:

- Tiểu thư Tuyết Cơ, cô ấy chính là Tố Tô chứ?

- Ừm, cô ấy có thể thấy vận xui, có thể cho cô ấy xem giúp các ngươi.

Tuyết Cơ cười tủm tỉm nói.

- Thật vậy chăng?

Đám người Ba Phù và Tiểu Mật đều lên tinh thần, mắt lộ mong đợi nhìn về phía thiếu nữ. Tố Tô yếu ớt gật đầu, tò mò quan sát các tiểu hầu gái.

- Các ngươi đang làm gì đấy?

Môt giọng nói ưu nhã vang lên.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã đi vào chính sảnh cung điện, phía sau còn theo Bố Vi Nhân.

……………

Tuyết Cơ nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, cười tươi như hoa nói:

- Nguyệt Chủ, ta đã trở về.

Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan sáng lên, quan tâm hỏi:

- Ngươi không bị thương chứ?

- Có, suýt chút nữa thì…..

Tuyết Cơ nhẹ nhàng đáp.

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Nguyệt Thấm Lan cẩn thận hỏi.

- Lúc quay về ta bị mấy tên áo đen tập kích, là cùng một nhóm người theo dõi ta lần trước.

Tuyết Cơ nghiêm túc trả lời.

Vẻ mặt của Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc, lại hỏi:

- Kể chi tiết cho ta một chút.

- Tình huống là như vậy, chúng ta đi ra từ quán rượu, lúc đi ngang qua một cái ngõ nhỏ thì.....

Tuyết Cơ gằn từng chữ.

Nguyệt Thấm Lan cau mày hỏi:

- Ngươi có biết là người của tổ chức nào không?

- Không biết, ta không hỏi.

Tuyết Cơ tiếc nuối lắc đầu.

Mục Lương cất bước đi tới, bình thản lên tiếng:

- Đi điều tra xem ai có cừu oán với hiệu buôn Dụ Chính, chắc có manh mối.

- Vâng, ta có thể bắt đầu từ hướng này.

Nguyệt Thấm Lan đồng ý gật đầu.

- Thành chủ đại nhân.

Tuyết Cơ gật đầu đáp ứng, cung kính hành lễ với Mục Lương.

Anh ôn hòa nói:

- Khổ cực cho ngươi rồi, vào ăn sáng trước đi.

- Vâng.

Tuyết Cơ kéo Tố Tô qua, giới thiệu:

- Đại nhân, đây là Tố Tô mà ta đã nhắc tới.

- Ừm, dẫn đi ăn sáng đi.

Mục Lương nhìn cô gái, gật đầu sau đó xoay người vào phòng ăn. Tố Tô lặng lẽ thở phào, đối diện với anh khiến cô căng thẳng nói không ra lời. Tuyết Cơ cười trêu:

- Đại nhân rất tốt, ngươi không cần sợ đến như vậy.

-.... Vâng.

Tố Tô xiết chặt góc áo, hiển nhiên vẫn rất căng thẳng. Tuyết Cơ kéo cô đi vào phòng ăn, ngồi vào ghế trống cuối cùng. Tiểu hầu gái đem ra mới bộ đồ ăn mới đặt trước mặt cô gái. Sau khi ngồi xuống sống lưng Tố Tô thẳng tắp, thân thể căng cứng như bị đóng băng. Cô rũ mắt, nhìn bộ đồ ăn trước mặt tinh xảo như bảo thạch, đôi mắt đẹp không rời ra. Mùi thơm mê người bay tới, cô gái nhịn không nổi ngẩng đầu lên nhìn, thức ăn ngon để đầy bàn khiến cô không thể rời mắt một lần nữa.

- Ực...ực!

Cô gái nuốt nước miếng, trống bụng kêu lên.

- Ha ha ha, đói thì ăn đi.

Mục Lương cười vang rõ ràng nói.

- Vâng.

Tố Tô rụt rè trả lời một câu. Cô len lén nhìn về phía anh, khuôn mặt đẹp trai kia khiến cô đỏ mặt, đồng thời càng hiếu kỳ hơn, người đàn ông trước mắt dường như có loại mị lực đặc biệt, có thể khiến cho người ta không kìm lòng được muốn tới gần ngài ấy, thân cận ngài ấy.

Mục Lương cầm đũa lên, gắp một miếng trứng chiên bỏ vào trong miệng, lòng trắng trứng rán rất ngon, hắn khen:

- Ăn ngon lắm.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười nhìn về phía Tố Tô đang xấu hổ và căng thẳng.

- Sao ngươi không ăn?

Tuyết Cơ nghiêng đầu hỏi.

- Ta.....

Tố Tô đặt tay lên đùi, vì căng thẳng mà lòng bàn tay ra mồ hôi. Tuyết Cơ dở khóc dở cười, giơ tay lên xoa đầu cô gái, ôn nhu nói:

- Thả lỏng nào, nhanh ăn đi.

Tố Tô nghe vậy liền nhìn về phía những người khác, thấy các cô đều nhìn về phía mình, nhất thời càng căng thẳng hơn. Cung điện quá xa hoa, bữa sáng quá phong phú, điều này khiến cho cô không cách nào thích ứng, thật giống như đang nằm mơ.

Mục Lương thấy thế liền giơ tay lên, sinh mệnh ngưng tụ trong lòng bàn tay, anh khẽ vung tay, sinh mệnh lớn chừng nắm tay bay lên, rơi vào đỉnh đầu cô gái.

- Ưm...

Tố Tô nhịn không được rên rỉ một tiếng, thân thể của cô càng thêm thoải mái, giống như đi ngâm suối nước nóng. Cô trầm tĩnh lại, cảm kích nhìn về phía Mục Lương.

- Nhanh ăn đi, để lạnh ăn không ngon đâu.

Anh mỉm cười nói.

- Cảm ơn ngài.

Tố Tô trịnh trọng nói cảm ơn.

Mục Lương lại cười, không quan tâm cô gái nữa mà tiếp tục ăn bữa sáng, lát nữa anh còn phải đi xem Xóm Nghèo và chợ Nô Lệ ở thành Tát Luận.

Tố Tô cầm đũa lên, nhìn cháo gạo trắng bốc hơi nghi ngút, cô cúi đầu ngửi, sau đó mới nhấp một miếng cháo. Cô nhai thật kĩ, thức ăn trong miệng rất ngon.

- Ăn thử đi.

Tuyết Cơ vươn chiếc đũa, gắp cho cô gái một miếng trứng chiên.

- Cảm ơn!

Tố Tô nhỏ giọng cảm ơn. Cô cắn từng miếng trứng chiên, hai mắt bất ngờ sáng lên, cháo gạo trắng cũng trở thành thức ăn ngon. Cô gái không nhịn được, ăn từng miếng lớn giống như là đã chịu đói mấy ngày.

- Ăn từ từ thôi, còn rất nhiều.

Mễ Nặc ôn nhu nói.

Vâng.

Tố Tô cảm kích gật đầu, thế nhưng bữa sáng quá phong phú quá ngon miệng, cô nhịn không nổi mà. Âm thanh mị hoặc của Hồ Tiên vang lên:

- Nghe nói ngươi có thể nhìn thấy vận đen, là thật sao?

Tố Tô nuốt thức ăn xong, ngước mắt nhìn về phía Hồ Tiên, rụt rè gật đầu. Mục Lương bình thản lên tiếng:

- Vậy ngươi nhìn những người ở đây có ai mang vận đen không?

- Được.

Tố Tô nuốt thức ăn trong miệng xuống, đầu tiên ánh mắt rơi vào người Mục Lương. Con ngươi cô hơi mở rộng, từ trên trán Mục Lương thấy được tia sáng vàng chóe như muốn làm mù đôi mắt của cô.

- A...

Tố Tô hét lên một tiếng, cô vội vã nhắm mắt lại, ngừng thi triển năng lực.

- Làm sao vậy, ngươi không có sao chứ?

Vẻ mặt Tuyết Cơ kinh ngạc, cô quan tâm vỗ lưng cô gái. Tố Tô liền vội vàng lắc đầu, kinh ngạc nói:

- Ta không sao, chỉ là quá chói mắt.

- Cái gì quá chói mắt?

Ly Nguyệt vội vã hỏi.

- Trên người đại nhân không có vận đen, chỉ ánh sáng vàng rực rỡ.

Tố Tô yếu ớt giải thích rõ ràng. Ly Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, hiếu kỳ hỏi:

- Ánh sáng vàng là cái gì?

Lúc đầu cô tưởng rằng Mục Lương mang vận đen quá nặng, nên mới khiến cô gái hét lên, hiện tại xem ra là có nguyên nhân khác.

- Đó là ánh sáng may mắn, đại nhân là một người có vận khí vô cùng tốt.

Vẻ mặt Tố Tô khiếp sợ nói. Cô có thể nhìn thấy vận đen của một người, cũng chính là vận may ở phía sau, nên đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người có vận may nhiều đến như vậy, kém chút lóe mù đôi mắt của cô.

- Hóa ra là như vậy.....

Mục Lương như đang suy nghĩ gật đầu. Anh suy đoán rằng ánh sáng cô gái vừa mới thấy chắc là ‘May Mắn Che Chở’ được thừa hưởng sau khi Thú Một Sừng thuần hóa. Vẻ mặt các cô gái đều sửng sốt như nhau, nhưng các cô cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại cảm thấy vận thế của Mục Lương khác hẳn với người bình thường mới là chuyện thường.

- Còn ta thì sao?

Hồ Tiên cười hỏi. Tố Tô ngước mắt nhìn, không có vận đen, trên người cô ấy còn có một lớp kim quang, tuy rằng rất nhạt. Cô lắc đầu, khuôn mặt chăm chú nói:

- Chị gái xinh đẹp không có vận đen.

- Còn ta nữa.

Chân mày Nguyệt Thấm Lan hơi nhăn. Tố Tô nghiêng đầu lại, kết quả giống như cô gái tai hồ ly.

- Chị cũng không có vận đen.

Cô thanh thúy đáp. Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan híp lại, giả vờ bất mãn nói:

- Này, ngươi gọi cô ấy là chị gái xinh đẹp, lại chỉ gọi ta là chị, chẳng lẽ ta không đẹp sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận