Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 425: Một Ngụm Rượu Một Ngụm Thịt

Ban đêm, gió nhẹ thổi qua.
Trong thư phòng, Mục Lương kiểm tra ‘Hỗn Độn’ vừa viết xong, tiến hành sửa chữa lần cuối cùng.
Cộc cộc cộc !
Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa bước vào, nàng đi tới bên cạnh anh rồi đặt dĩa trái cây lên trên bàn.
Mục Lương ngẩng đầu nhìn Nguyệt Thấm Lan, kéo tay của cô, ôn hòa hỏi:
- Còn chưa ngủ?
- Ngủ không được.
Nguyệt Thấm Lan gom lại mái tóc dài màu xanh nước biển sang một bên rồi ngồi xuống bên cạnh anh, tùy ý đối phương nắm tay mình.
- Còn đang lo lắng cho Phi Nhan à?
Mục Lương nhẹ nhàng xoa bóp tay của cô, giọng nói dịu dàng và tràn ngập từ tính.
- Có một chút.
Nguyệt Thấm Lan lộ ra nụ cười khổ.
Đây là lần đầu tiên Nguyệt Phi Nhan đi xa nhà, làm sao cô không lo lắng cho được?
- Ngươi cũng đã nói cô ấy nên rèn luyện một chút.
Mục Lương vỗ mu bàn tay của Nguyệt Thấm Lan, khuyên bảo:
- Ở cố hương của ta có một câu như thế này, ưng con chỉ biết trốn dưới cánh của ưng mẹ thì sẽ khó có thể vật lộn với trời cao, chỉ có ra ngoài rèn luyện mới có thể biến thành bá chủ bầu trời độc chiếm một khoảng không trung cho mình.
- .....
Nguyệt Thấm Lan mím môi không nói gì, liếc xéo Mục Lương một cái, giận trách:
- Ngươi nói ta là ưng mẹ đấy à?
- Khụ khụ...... Đây chỉ là ví von thôi.
Mục Lương ho nhẹ hai tiếng.
- Ta hiểu đạo lý này, nhưng vẫn sẽ lo lắng.
Nguyệt Thấm Lan trợn trắng hai mắt.
- Yên tâm đi.
Đôi mắt đen láy của Mục Lương lộ ra ý cười.
Anh đột nhiên nghiêm túc hỏi:
- Phi Nhan không phải là con ruột của ngươi đúng không?
Năm nay, Nguyệt Phi Nhan mười bảy tuổi, mà nhìn Nguyệt Thấm Lan chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
- Dĩ nhiên không phải rồi, ta còn trẻ như vậy làm sao sinh được đứa con gái lớn như vậy chứ?
Nguyệt Thấm Lan nói bằng chất giọng hờn trách.
Đôi mắt màu xanh nước biển của cô xoay tròn một vòng, ưu nhã nói:
- Phi Nhan là con gái của chị ta, cô ấy nhờ ta chăm sóc con bé.
- Quả nhiên là vậy.
Mục Lương bừng tỉnh, nghi ngờ trong lòng có được lời giải.
- Phi Nhan biết việc này không?
Mục Lương cầm một miếng trái cây đút vào miệng Nguyệt Thấm Lan.
- Ưm!
Nguyệt Thấm Lan phồng miệng, không xác định nói:
- Con bé chắc không biết......
Mục Lương nhướng mày, Nguyệt Phi Nhan thật sự không biết sao?
- Cót két !
Cửa thư phòng bị đẩy ra lần nữa, Vệ Ấu Lan ló đầu vào, nhỏ giọng nói:
- Đại nhân Mục Lương, đại nhân Thấm Lan, tiểu thư Mễ Nặc và những người khác đang nướng thịt ở sân sau, bọn họ gọi các ngươi đến đó.
- Được, chúng ta lập tức tới ngay.
Mục Lương ôn hòa đáp.
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan cong lên, đúng lúc cô đang đói bụng, bữa ăn khuya bất ngờ này tới thật đúng lúc.
- Đi thôi.
Mục Lương đứng lên.
Hai người rời khỏi thư phòng, đi tới sân sau cung điện.
Mễ Nặc, Mễ Á, Hi Bối Kỳ và Ly Nguyệt đều có mặt.
Các cô gái ngồi quanh bếp than, cầm thịt xiên nướng.
Đạp đạp !
Mễ Nặc ngẩng đầu lên, thấy Mục Lương và Nguyệt Thấm Lan đi tới, hô to:
- Mục Lương, chị Thấm Lan, mau ngồi xuống đi.
- Buổi tối chưa ăn no sao?
Mục Lương cười hỏi, ngồi xuống bên cạnh cô gái tai thỏ, mùi thơm của thịt nướng xông vào mũi.
- Ăn no rồi, nhưng ta lại đói.
Hi Bối Kỳ phồng miệng trả lời, hiện tại, cô ấy đã ăn vài xâu thịt nướng.
- Mục Lương.
Ly Nguyệt đưa xâu thịt vừa mới nướng xong cho Mục Lương.
Mục Lương nếm thử một miếng, thịt được ướp bằng hương liệu đặc chế, mùi vị cũng không tệ lắm.
Anh quét mắt nhìn mọi người, nghiêng đầu kinh ngạc hỏi:
- Hi Bối Kỳ, ngươi không gọi sư phụ ngươi và những người khác sao?
Mễ Nặc giành trả lời:
- Ta đã nhờ Tiểu Mật đi gọi rồi.
Đạp đạp đạp !
Vừa dứt lời thì có tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Mật dẫn Bối Nhĩ Liên, Lỵ Lỵ và Lan Đế tới.
- Bối Nhĩ Liên các hạ, mời ngồi.
Mục Lương đưa tay ra hiệu.
- Làm phiền rồi.
Bối Nhĩ Liên lễ phép mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái Ma Cà Rồng.
Vốn dĩ cô không muốn tới, nhưng mùi vị bay tới thực sự quá mê người, dưới sự ‘kháng nghị’ của bụng, cô quyết định tới đây.
- Thơm quá đi.
Lan Đế nuốt nước miếng, đôi mắt màu hổ phách tỏa sáng lấp lánh.
- Muốn ăn cái gì thì mọi người cứ tự nướng nha.
Mễ Nặc nói nhỏ.
- Hì hì...... Tốt thôi.
Lan Đế vui cười gật đầu.
Cô ấy cầm xiên thịt lên rồi đặt trên bếp than, học động tác của cô gái tai thỏ, thỉnh thoảng trở thịt để tránh bị cháy.
Lỵ Lỵ vẫn còn có chút câu nệ, lúc này cô đang len lén đánh giá Mục Lương.
Mấy ngày nay, ở thành Huyền Vũ, sự tò mò của cô đối với Mục Lương chẳng những không giảm bớt mà trái lại càng ngày càng tăng thêm.
- Tiểu Lan, pha một ấm trà đem tới đây đi.
Hồ Tiên lên tiếng, rồi dựa người vào ghế gỗ, đuôi hồ ly buông xuống, cầm xâu thịt nướng đưa tới miệng rồi cắn một miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm.
- Tốt.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp lại.
Mục Lương đột nhiên nói:
- Ăn thịt nướng sao có thể thiếu rượu được, mang rượu đến đây đi.
- Rượu?
Vệ Ấu lan nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi:
- Đại nhân Mục Lương, rượu là cái gì?
- Ta biết, để ta đi lấy!
Mễ Nặc hứng thú bừng bừng đứng dậy, nhanh chóng chạy tới chính sảnh cung điện.
Các cô gái đều có chút chờ mong, rượu là cái gì?
Năm phút sau.
Cô gái tai thỏ và hầu gái trở về, mỗi người bưng một khay, phía trên là rượu lúa mì và trà tinh thần.
- Mục Lương, rượu chỉ có bao nhiêu đây thôi.
Mễ Nặc cẩn thận đặt khay xuống.
Lúa mì lên men được hai ngày sẽ cho ra khoảng hai cân rượu lúa mì.
Đây là do thời gian quá ngắn, rượu vẫn chưa được sản xuất hoàn toàn.
- Như vậy đủ uống rồi.
Mục Lương nhấp miệng, anh ngửi thấy hương thơm của rượu.
Rượu lúa mì có màu trắng sữa, thoạt nhìn như là nước cơm được pha loãng.
Đây là do chưa được chưng cất, rượu lúa mì hiện tại chỉ mới là rượu đầu.
Cô gái tai thỏ rót một ly rượu lúa mì cho Mục Lương rồi đưa tới trước mặt anh.
Mục Lương nhấp một ngụm, rượu vào miệng tinh khiết và thơm, có chút cay, mùi rượu không quá đậm, cảm giác không tệ.
Anh đoán rượu lúa mì chưa qua chưng cất có số độ nằm ở khoảng từ mười ba đến mười sáu, muốn tăng nồng độ cồn của rượu lúa mì thì nhất định phải qua bước chưng cất.
Chưng cất càng nhiều thì rượu sẽ bị lãng phí càng nhiều, bù lại số độ sẽ càng ngày càng cao.
- Xem ra có thể dùng rượu để sản xuất cồn sát khuẩn.
Mục Lương lẩm bẩm một câu.
- Lộc cộc !
Mục Lương uống một hơi cạn ly, hơi lạnh của rượu trượt qua cổ họng, anh cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.
- Sảng khoái !
- Thêm một ly nữa.
Đôi mắt của Mục Lương tỏa sáng, đưa ly cho cô gái tai thỏ.
- Thật sự uống ngon như vậy sao?
Mễ Nặc kinh ngạc rót đầy ly lần nữa.
- Rót cho ta một ly đi.
Hồ Tiên ngồi thẳng người, tròng mắt màu đỏ rực ánh lên sự tò mò.
Lan Đế liếm khóe miệng, rượu là cái gì?
- Các ngươi có thể uống một chút, nhưng đừng uống say.
Mục Lương nhếch miệng cười, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu.
Tiểu hầu gái lần lượt rót rượu cho từng người.
Lúc này, không có ai đụng vào trà tinh thần, trên tay mỗi người là một ly rượu lúa mì.
Ly Nguyệt cúi đầu ngửi mùi hương của rượu, hương lúa mì đã không còn, thay vào đó là một mùi hương nàng chưa từng ngửi qua, cũng không gay mũi.
Cô nhìn Mục Lương, sau đó nhấc một góc mặt nạ lên, thử nhấp một ngụm, cảm giác đầu tiên là hơi cay, mùi rượu nồng đậm, cái này làm cho cô rất khó thích ứng.
Ly Nguyệt lại nhìn Mục Lương lần nữa, thấy dáng vẻ anh vẫn một ngụm rượu một ngụm thịt, ăn đến quên cả trời đất.
- Thật sự uống ngon như vậy sao?
Cô nuốt nước bọt, lần này quyết định uống một hớp lớn.
- Khụ khụ !
Ly Nguyệt cau mày, cổ họng đầy vị cay độc.
Nhưng một lúc sau, cô đột nhiên cảm thấy rượu lúa mì trở nên dễ uống hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận