Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2329: Nguồn Gốc Của Hư Quỷ (3)

La Y tuyệt vọng co rúm người lại, nỗ lực dùng phương thức này để hóa giải sự đau đớn, hắn cảm giác huyết dịch toàn thân đều sôi trào, khớp xương và bắp thịt như bị xé rách.

Dục vọng cầu sinh khiến hắn kiên trì giãy giụa, không biết qua bao lâu, cơn đau đớn trên cơ thể bắt đầu biến mất. Hắn nằm yên trên mặt đất, mồ hôi tẩm ướt áo, cảm giác cả người không còn sức lực.

- Cọt kẹt ~~~

Cánh cửa sắt lại bị mở ra một lần nữa, người đàn ông trung niên rời đi lại trở về lần nữa, nhưng phía sau hắn còn có một người khác.

- Đại sư Ác Côn, đây chính là vật thí nghiệm mới chộp tới, vừa rồi ta đã tiêm Hư Huyết vào cơ thể của hắn.

Người đàn ông trung niên cung kính nói.

Người được gọi là đại sư Ác Côn chậm rãi gật đầu, đi tới trước mặt La Y rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra trạng huống của hắn.

Hắn hài lòng gật đầu nói:

- Không tệ, cơ thể của vật thí nghiệm này rất tốt, nhanh như vậy đã khiêng qua được tác dụng phụ của Hư Huyết rồi.

Nếu người có tố chất cơ thể kém hoặc là đang bệnh, nếu bị tiêm vào Hư Huyết thì rất có khả năng sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

- Vậy khi nào tiêm lần thứ hai cho hắn?

Người đàn ông trung niên cung kính hỏi.

- Đừng nóng vội, chờ thêm hai ngày rồi nói sau.

Đại sư Ác Côn xua tay nói.

- Vâng.

Người đàn ông trung niên gật đầu.

La Y bắt lấy chân của đại sư Ác Côn, ngẩng đầu lên nhìn đối phương với đôi mắt đỏ thẫm, nói:

- Thả ta ra ngoài… Không thể để cha và mẹ lo lắng.

- Tự thân khó bảo toàn mà vẫn còn nghĩ tới cha mẹ?

Ác Côn lắc chân một cái, tay của La Y bị đá rơi.

- Không được, nếu cha ta biết sẽ rất lo lắng.....

Trên mặt La Y nổi đầy gân xanh.

- Tìm chết!

Người đàn ông trung niên đi lên trước, một cước đá bay thiếu niên ra xa.

Đại sư Ác Côn bất mãn nói:

- Này này, đối xử với vật thí nghiệm của ta dịu dàng một chút, chết rồi không tốt đâu.

- Vâng.

Người đàn ông trung niên cung kính hành lễ.

Đại sư Ác Côn liếc nhìn La Y co ro cạnh vách tường, khóe môi cong lên, nói:

- Đi chặt đứt niệm tưởng của hắn.

- Vâng.

Đáy mắt của người đàn ông trung niên hiện lên tia sáng lạnh lẽo, xoay người rời đi phòng giam.

- Phanh ~~~

Cánh cửa sắt bị đóng lại lần nữa, La Y ôm bụng nằm trên mặt đất, trong đầu chỉ còn lại câu nói của Ác Côn trước khi rời đi.

Ngày hôm sau, La Y dựa lưng vào tường, trước mặt là một chén đen thùi lùi, nhìn không ra là rau xanh hay thịt.

Đây là thức ăn của bọn hắn, là nhu yếu phẩm để sống sót, ăn vào có thể nhanh chóng chắc bụng, không đến mức chết đói, như vậy mới có sức lực để tiến hành thí nghiệm.

Một thiếu nữ tốt bụng dịu dàng hỏi hắn:

- Tại sao ngươi không ăn?

La Y không nói lời nào, chỉ là thất thần nhìn chằm chằm chén thức ăn.

Thiếu nữ khuyên nhủ:

- Ngươi ăn một chút đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, trở về cha mẹ ngươi biết được sẽ lo lắng.

- Cha, mẹ....

La Y nghe vậy trong mắt mới có chút ánh sáng.

Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn bưng chén lên ăn ngấu nghiến, nghĩ thầm mình nhất định không thể chết đói, nếu không thì làm sao trở về thấy cha và mẹ.

- Keng!

Chỉ chốc lát sau, một chén thức ăn đen thùi lùi đã thấy đáy, chén không bị vứt trên mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Thiếu nữ thấy thế thở phào một hơi, nàng không hy vọng trong phòng lại có người chết đi.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa sắt bị mở ra, người đàn ông trung niên đã trở về, lần này còn mang theo hai gã thuộc hạ bưng khay trên tay, bên trong có từng ống tiêm Hư Huyết.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn chén không trên mặt đất, ra hiệu thuộc hạ bắt đầu ra tay.

Bọn hắn cầm lấy Hư Huyết rồi rót vào trong cơ thể mỗi người.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ người trong phòng nằm lăn lộn trên mặt đất, thống khổ kêu rên.

- A...... ~~~

- Đau quá, giết ta đi, van xin ngươi.

Người đàn ông trung niên nhìn cảnh tượng này, trên mặt lộ ra thần sắc hưởng thụ, cười toét miệng nói:

- Âm thanh này thật là mỹ diệu.

La Y cắn chặt răng nhẫn nhịn cơn đau đớn khắp người, trong khoảng thời gian ngắn bị tiêm Hư Huyết hai lần, sự thống khổ mà hắn thừa nhận là gấp hai lần những người khác.

- Ta thích ánh mắt này.

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười.

Hắn nhấc chân giẫm lên đầu thiếu niên, cúi người cười gằn nói:

- Ta thích loại ánh mắt cừu hận ta rồi lại không giết chết được ta như thế này.

- A.......

La Y phẫn nộ gào thét, cơ thể càng ngày càng đỏ bừng.

Người đàn ông trung niên nhìn chăm chú vào đám người trong phòng giam, vài người đã bất động không nhúc nhích, khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cung.

Sau hai giờ, tác dụng phụ của Hư Huyết đi qua, người nằm trên đất đều ngừng giãy giụa.

Hai gã thuộc hạ tiến lên kiểm tra rồi xoay người lại báo cáo:

- Bẩm đại nhân, có ba vật thí nghiệm chết rồi.

- Kéo ra ngoài vứt bỏ.

Người đàn ông trung niên xua tay ra lệnh.

- Vâng.

Hai gã thuộc hạ lên tiếng, kéo lê ba thi thể ra khỏi phòng giam.

Ánh mắt những người khác lộ vẻ hoảng sợ, bọn hắn không biết mình có thể kiên trì bao lâu, e rằng lần sau người bị lôi ra chính là bản thân.

- Khụ khụ khụ.

La Y giùng giằng ngồi dậy, hắn dựa vào tường nhìn về phía người đàn ông trung niên, hắn cảm giác trong cơ thể có một cỗ lực lượng đang cường hóa cơ thể.

- Đúng rồi, ta có mang một món lễ vật tới cho ngươi đây.

Người đàn ông trung niên chợt nhớ tới cái gì đó, hắn lục lọi trong túi áo choàng rồi thảy một cái túi đầy máu tới trước mặt La Y.

La Y cau mày lại, hắn nhìn cái túi đẫm máu kia, trong lòng không khỏi dâng lên một loại dự cảm xấu.

- Chậm rãi thưởng thức đi.

Người đàn ông trung niên bỏ lại một câu ý vị thâm trường rồi xoay người rời khỏi phòng giam.

La Y nhìn chằm chằm chiếc túi nhuốm máu, qua một hồi lâu mới run rẩy vươn tay chậm rãi kéo miệng túi, lộ ra hai cái đầu người đẫm máu.

Hắn nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, vẻ mặt bọn họ là chết không nhắm mắt, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch như tờ giấy.

La Y trừng mắt, miệng há hốc, cơ thể không ngừng run rẩy, một câu cũng nói không được.

Những người khác trong phòng thấy thế không đành lòng quay đầu sang chỗ khác, có người không nhịn được mà nôn một trận, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy trường hợp máu tanh như thế.

La Y thống khổ gầm lên, giọng nói khàn cực kỳ:

- Cha, mẹ....

Cơ thể hắn loạng choạng đứng không vững, ngay sau đó trợn mắt ngất xỉu.

Cái chết của Lạc Nhĩ và Nặc Tư là sự kích thích rất lớn đối với hắn, cộng thêm cơ thể vừa mới trải qua tác dụng phụ của Hư Huyết, cơ thể và tinh thần không chịu nổi nên rơi vào trạng thái hôn mê.

Thiếu nữ tốt bụng khiếp sợ nhìn hai cái đầu trong túi, cô run rẩy tiến lên kéo túi lại, che khuất hai khuôn mặt chết không nhắm mắt kia.

Nửa giờ sau, La Y chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy.

- Cha, mẹ…

Hắn nhìn cái túi, nước mắt chảy xuống gò má, ánh mắt trống không giống như mất đi linh hồn.

………

Bạn cần đăng nhập để bình luận