Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2656: Làm Thành Một Việc Điển Hình

Trong ba ngày hội đấu giá diễn ra, cô đã mang theo Bộ Đội Đặc Chủng U Linh bắt không ít người phạm pháp, có người đến bây giờ vẫn còn bị giam giữ ở đây.

Ly Nguyệt đi rồi, Dao Tây an tĩnh một hồi, nhưng bởi vì quá sợ hãi cho nên cô không khỏi khóc nức nở.

- Hu hu hu, ta không muốn ngồi tù.

Dao Tây khóc rất khó coi, nước mắt nước mũi giàn giụa, hoàn toàn không có dáng vẻ của tiểu thư quý tộc.

- Câm miệng, đừng ồn ào nữa!

Lão giả gầm lên một tiếng.

Lúc này, hắn ước gì có thể bóp chết đứa cháu gái này, trước đây cưng chiều bao nhiêu thì hiện tại lại ghét bỏ bấy nhiêu.

Dao Tây khẩn cầu nói:

- Ông nội, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.

- Ha ha, ngươi chỉ là sợ hãi mà thôi.

Người hầu nở nụ cười lạnh lùng, nói trúng tim đen của đối phương.

Dao Tây trừng mắt nhìn hắn:

- Câm miệng, ai cho phép thứ tiện nô như ngươi nói chuyện với ta!

- Biết ngay mà, bản tính của ngươi đâu thể nào dễ dàng thay đổi như vậy được.

Người hầu bĩu môi.

Trong lòng hắn đã có dự định, khi nào được thả ra khỏi Ngục Giam thì sẽ rời xa đám người Dao Tây, tìm một thành phố nhỏ để sinh sống.

Nam nhân vốn định chuyển đến ở vương quốc Huyền Vũ sống, nhưng nhớ tới lời nói của Mục Lương, bọn họ đã bị vương quốc Huyền Vũ cho vào sổ đen, chờ sau khi kết thúc giam giữ thì sẽ bị trục xuất khỏi vương quốc Huyền Vũ.

- Đáng chết.

Người hầu nghĩ tới đây thấp giọng thầm mắng một câu.

Trong phòng giam quanh quẩn tiếng khóc của Dao Tây, chuyện này làm cho không ít tội phạm bực bội, chờ giám ngục tuần tra đi qua, cả đám rối rít lên tiếng nhục mạ Dao Tây.

- Ngươi câm miệng cho ta, còn dám ầm ĩ nữa thì ta cắt lưỡi của ngươi!

- Đúng vậy, khóc lóc ồn ào khiến ta đau đầu.

- ...

Các phạm nhân tức giận quát lớn.

Dao Tây bị giật mình, những phạm nhân kia đều là thứ liều mạng, ô ngôn uế ngữ gì cũng dám nói.

Cô che miệng lại, ngăn không cho tiếng khóc truyền ra ngoài, trong lòng ân cần thăm hỏi cả nhà đám tội phạm nơi này.

- Rầm rầm rầm ~~~

- Tất cả yên lặng cho ta, muốn chết phải không?

Giám ngục nghe được động tĩnh đi tới, đập côn cảnh sát trong tay bang bang.

Chẳng mấy chốc thì trong Ngục Giam an tĩnh lại, chỉ có tiếng khóc thút thít nho nhỏ của thiếu nữ.

Giám ngục mắt lạnh nhìn cô, hắn đã nghe nói hành vi tội ác của Dao Tây, cho nên không hề cảm thấy thương hại cô chút nào, tất cả đều đáng đời.



Khu dân cư, Chủ Thành.

Ở nhà của Vệ Ấu Lan.

Tô Nhi đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn chồng và con gái ăn mặc chỉnh tề, trên mặt cô lập tức hiện ra ý cười, nói:

- Được rồi, hai người mau trở về làm việc đi, ta cũng phải đến nhà xưởng làm việc đây.

Các vết thương trên người cô đã biến mất, cơ thể khôi phục như bình thường cho nên hôm nay cô sẽ trở về tiếp tục làm việc.

Vệ Ấu Lan và Vệ Cảnh cũng giống vậy, hôm nay bọn họ sẽ đi về làm việc, tuy rằng vẫn còn một ngày nghỉ nhưng hai người không muốn tiếp tục rảnh rỗi.

Chủ yếu nhất là Tô Nhi vẫn luôn thúc giục, đã để bệ hạ phí tâm như thế rồi, bọn họ nhất định phải làm việc càng chăm chỉ hơn mới được.

Vệ Ấu Lan nghiêm túc đề nghị:

- Mẹ, hay là ngươi nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi?

- Đúng vậy, công việc của ngươi cũng không vội, có thể nghỉ ngơi thêm một chút mà, khi nào khỏe hẳn thì hãy đi làm.

Vệ Cảnh dịu dàng khuyên nhủ.

Tô Nhi xua tay, cười nói:

- Các ngươi không cần nói nữa, cơ thể ta rất tốt, nằm một chỗ quá buồn chán, không bằng trở về làm việc.

Vệ Cảnh ôn hòa nói:

- Hôm qua mới khôi phục, ngày hôm nay lại đi làm việc, ta sợ ngươi sẽ không chịu nổi.

- Không đâu, đích thân bệ hạ ra tay chữa trị cho ta, sao lại có chuyện không chịu nổi được, ngươi yên tâm đi.

Tô Nhi cười tươi như hoa nói.

Cô thúc giục chồng và con gái:

- Đi thôi, đi thôi, cả nhà chúng ta cùng ra ngoài nào.

Vệ Cảnh và con gái liếc nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng xem trạng thái tinh thần của Tô Nhi rất tốt, trong lòng lại yên tâm hơn chút.

Vệ Ấu Lan dặn dò:

- Mẹ, nếu như cơ thể khó chịu thì nhớ nghỉ ngơi, cũng phải nói cho ta biết trước tiên, được chứ?

- Đã biết mà, yên tâm đi.

Tô Nhi gật đầu đáp.

- Nhớ kỹ đó.

Vệ Ấu Lan cường điệu lần nữa.

Tô Nhi cười vài tiếng, dặn dò:

- Ta nhớ rồi, ngươi đừng nói nữa, mau trở về công tác đi, nếu nhìn thấy bệ hạ thì thay ta cảm ơn hắn.

- Tốt.

Vệ Ấu Lan bất đắc dĩ đáp, đi cùng với cha tới Cục Quản Lý.

Chỗ làm việc của hai người là thuận đường, Vệ Cảnh muốn đi Khu Vực Trung Ương, mượn dùng Cửa Truyền Tống trở về Sơn Hải Quan.

Vệ Ấu Lan thì đến Cục Quản Lý Chủ Thành, đều ở cùng một hướng.

Tô Nhi nhìn chồng và con gái đi xa mới cưỡi xe đạp rời đi.

Cô ngâm nga bài hát, tâm trạng vui vẻ không gì sánh được, trải qua đau đớn mới khiến cô hiểu thêm cuộc sống bây giờ là tốt đẹp đến nhường nào.

Bên kia, Vệ Ấu Lan trở lại Cục Quản Lý Chủ Thành, những người quen thấy cô đều phất tay chào hỏi.

- A, Tiểu Lan đã trở về rồi!

- Tiểu Lan, mấy ngày không gặp, ta rất nhớ ngươi.

- Tiểu Lan, thư ký đại nhân dặn ta là khi nào ngươi đến thì bảo ngươi đi tìm nàng.

- Ta biết rồi.

Vệ Ấu Lan hàn huyên vài câu với mọi người rồi đáp một tiếng đi lên lầu hai.

- Cộp cộp cộp ~~~

Vệ Ấu Lan đi tới bên ngoài phòng làm việc của Nguyệt Thấm Lan, hít sâu một hơi điều chỉnh trạng thái rồi giơ tay lên gõ cửa phòng.

- Cộc cộc cộc ~~~

- Thấm Lan đại nhân, ta đã trở về.

Cô nói.

- Vào đi.

Giọng nói ưu nhã của Nguyệt Thấm Lan truyền ra.

- Cọt kẹt ~~~

Vệ Ấu Lan đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Nguyệt Thấm Lan đang ngồi ở trên ghế dựa mềm lật xem văn kiện, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười.

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn lại, ưu nhã hỏi:

- Thế nào rồi, người nhà của ngươi không sao chứ?

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp:

- Không sao, khiến Thấm Lan đại nhân phải lo lắng rồi.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu một, ưu nhã hỏi:

- Vậy là tốt rồi, hôm nay ngươi đã điều chỉnh sang trạng thái để làm việc chưa?

- Rồi.

Vệ Ấu Lan cung kính nói.

- Ừm, như vậy ta giao chuyện này cho ngươi phụ trách.

Nguyệt Thấm Lan nói xong thì đưa ra một phần văn kiện.

Vệ Ấu Lan nhận lấy đọc sơ qua, là chuyện Dao Tây bắt nạt hai vị dân thường trước mặt mọi người.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ngươi đến Ngục Giam Khu Vực Trung Ương một chuyến, đối chất hành vi phạm tội với bọn họ, sau xác định rõ ràng thì an bài tòa án, chọn thời gian mở phiên toà gì gì đó, những chuyện này trước đây ngươi đều làm qua rồi.

- Án kiện lần này phải làm thành việc điển hình, để coi như là một lời cảnh cáo cho đám người quý tộc kia.

- Vâng, ta sẽ đi ngay bây giờ.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan dặn dò:

- Ừm, khi nào xong việc buổi tối nhớ trở về Khu Vực Trung Ương ăn cơm, tất cả mọi người đều rất nhớ ngươi.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan cười tươi như hoa đáp.

Cô cầm văn kiện rời đi phòng làm việc, vui vẻ đi ra Cục Quản Lý Chủ Thành, chuyển bước về phía Khu Vực Trung Ương.

- Cộp cộp cộp ~~~
Bạn cần đăng nhập để bình luận