Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 471: Đạo Lý Của Kẻ Ám Sát

Hai tay của Tạp San nắm chặt cùng một chỗ, dùng giọng lo lắng nói:
- Nhưng trong lòng ta vẫn không yên tâm.
- Không có chuyện gì, thả lỏng trong lòng.
Gia Áo cũng ngồi xuống, trấn an vỗ lấy bả vai vợ hắn.
Ngoài cửa, trên mặt của Ly Nguyệt lộ sương lạnh, nhẹ nhàng nâng lên nỏ quân dụng trong tay, tên nỏ đã lên dây cung.
Trong lòng thiếu nữ tóc trắng đã có tính toán, bản thân cô đã bước vào hàng ngũ cấp 5, mặc khôi giáp U Linh bản nâng cấp, còn có nỏ quân dụng, Linh khí trung cấp, đối đầu với cường giả cấp 5 đỉnh phong cũng không sợ.
Cô đã điều tra kỹ, thực lực của Gia Áo cũng mới thăng lên cấp 6, còn thực lực của Tạp San là cấp 5 trung cấp.
Ly Nguyệt thu lại nỏ quân dụng, lấy ra súng ngắm, tia sáng năm màu lóe lên, bao trùm hướng súng ngắm.
Sau một khắc, súng ngắm tiến vào trạng thái ẩn thân.
Đây là đặc tính mới của khôi giáp U Linh bản nâng cấp, có thể ẩn giấu đi vật phẩm tiếp xúc được.
Vật bị ẩn giấu sẽ bị ảnh hưởng bởi thực lực của người mặc khôi giáp, thực lực càng mạnh, có thể ẩn giấu vật phẩm càng lớn, ngược lại cũng thế.
Thiếu nữ tóc trắng trầm ngâm chốc lát, trước tiên giải quyết Gia Áo, như vậy Tạp San sẽ không đáng lo.
Cô giơ chân lên, đạp một cước lên cửa phòng, ngay sau đó lui lại hai bước, đưa trong tay súng ngắm giơ lên, họng súng nhắm chuẩn cửa phòng.
- Người nào?
Trong phòng, Gia Áo kinh ngạc vừa nghi ngờ âm thanh không xác định vừa truyền ra.
- Đã trễ như vậy, sẽ là ai?
Âm thanh của Tạp San khẽ run lên.
- Có thể là Á Ân trở về, ta đi xem một chút.
Gia Áo đứng dậy, cất bước đi ra phía ngoài.
Con mắt màu bạc của Ly Nguyệt ngưng lại, ngón tay xuyên qua cò súng, chuẩn bị sẵn sàng tùy thời bắn…
Cót két !
- Á Ân?
Cửa phòng bị đẩy ra.
Gia Áo cẩn thận thò đầu ra, con mắt màu xám trắng quét mắt hành lang.
- Không có người?
Lông mày của hắn nhíu lại sâu hơn.
Mặc dù hành lang lờ mờ, nhưng năng lực của Ma Cà Rồng có thể nhìn xuyên ban đêm, cũng có thể thấy rõ.
- Ủa sao không có ai vậy?
Tạp San đứng lên, không đi giày, gấp giọng nói:
- Rõ ràng có người gõ cửa.
Gia Áo nghe vậy ánh mắt lấp lóe, sau đó biến sắc, trong lòng có nghi ngờ.
Có thể không bị nhìn thấy, chỉ có giác tỉnh giả có năng lực tàng hình.
- Cùm cụp !
Một giây sau, âm thanh bóp cò vang lên.
Phanh!
Đạn xuyên ngực lao ra.
- Ngạch.
Gia Áo trừng to mắt, trên trán bóng loáng, lúc này xuất hiện một lỗ máu rộng hai ngón tay, đó là vết thương sau khi đạn xuyên qua lưu lại.
- Tí tách !
Máu của hắn có xen lẫn một chất dịch màu trắng nhỏ xuống từ cái trán.
Thần sắc trong mắt của Gia Áo từ từ mất đi tiêu cự, ý thức bị bóng tối nuốt chửng.
- Phanh!
Gia Áo ngửa mặt nhìn lên trên, thẳng tắp nằm ở cửa phòng.
- Giải quyết một tên.
Ly Nguyệt thở ra một hơi, nhưng khi súng ống chấn động đã bị lộ ra ánh sáng.
Người mạnh nhất trong phòng đã bị giải quyết, vị còn lại kia dễ giải quyết.
- A......
Tạp San thét lên lên tiếng.
Cô ta nhìn chằm chằm chồng vừa chết đi, muốn rách cả mí mắt, âm thanh phát run:
- Gia Áo, ngươi đừng dọa ta.
- Đến phiên ngươi.
Ly Nguyệt thu hồi súng ngắm, sắc mặt lạnh lùng dọa người, tiến lên.
- Dám giết chồng ta, ngươi nhất định phải chết.
Hai con ngươi của Tạp San trở nên đỏ như máu, mười móng tay kéo dài 10 xăng-ti-mét, hiện ra tia sáng màu đỏ.
Khuôn mặt của cô ta dữ tợn, bay nhào về phía Ly Nguyệt, móng tay màu đỏ máu sắc bén chụp vào thiếu nữ tóc trắng.
Ly Nguyệt xụ mặt, cơ thể lui lại rất nhanh, năm màu lóe lên, lần nữa tiến vào trạng thái ẩn thân.
Tạp San dữ tợn nghiêm mặt, dừng lại bộ pháp vọt tới trước, con mắt màu đỏ nhìn xung quanh tràn đầy cảnh giác.
Bá bá bá !
Cô ta vung hai tay, đề phòng Ly Nguyệt tới gần, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn.
- Phanh !
Răng rắc !
Âm thanh tên bắn kích thích lại lần nữa vang lên, lại không nhìn thấy kẻ địch ở nơi nào.
Động tác của Tạp San ngừng một lát, trong lòng sinh sợ hãi, quay người chạy về trong phòng.
- Phanh!
Âm thanh tên lao ra sắc bén kèm theo máu tươi bắn ra tung tóe trong hành lang.
Biểu cảm trên mặt Tạp San ngưng đọng lại, bước chân hướng về phía trước dừng lại, máu tươi phía sau lưng bắn nở rộ như bông hoa.
Thân thể của cô ta vì vọt tới trước theo quán tính, sau khi ngừng cất bước vẫn tiếp tục vọt lên trước một khoảng cách, cuối cùng đâm vào ngưỡng cửa té ngã trên đất.
- A, đau quá.
Tạp San kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết.
Ly Nguyệt bĩu môi, một mũi tên này bị lệch, chỉ bắn trúng bên lưng của Tạp San.
- Ngươi đáng chết.
Tạp San lảo đảo đứng dậy, vết thương bên lưng nhanh chóng được cầm máu.
Sau khi Ma Cà Rồng phát động năng lực, tốc độ máu chảy trong cơ thể sẽ tăng nhanh, tốc độ vết thương khép lại cũng sẽ tăng tốc.
Chỉ cần không phải một kích bị giết, bị tổn thương ngay đầu với trái tim, vậy thì sẽ không chết.
Con mắt màu đỏ ngòm của Tạp San lấp lóe tia sáng.
Cô ta đang kéo dài thời gian, vừa mới động tĩnh lớn tiếng như vậy, những người khác trong lâu đài chắc chắn phát giác ra.
- Chết đi.
Gương mặt của Ly Nguyệt lạnh, lần này lấy súng ngắm nhắm chuẩn đầu của Tạp San, không chút nào do dự bóp cò.
- Phanh!
Tiếng súng lại lần nữa vang lên, lần này Tạp San không thể tránh thoát, cái trán vỡ toang, bắn ra một đóa hoa máu.
Màu đỏ máu trong đôi mắt Ma Cà Rồng rút đi, hai con ngươi mất đi thần thái, con ngươi giãn ra.
Cô ta đến chết cũng không hiểu được, vì sao Đại trưởng lão chưa từng xuất hiện, những người khác trong lâu đài đâu?
- Giải quyết 3 tên.
Ly Nguyệt thu lại súng ngắm, lạnh lùng mắt liếc nhìn Tạp San với Gia Áo chết đi, trong lòng không dậy nổi gợn sóng.
Người muốn gây bất lợi cho thành Huyền Vũ, chết không hết tội.
- Tính sai rồi, nên dùng nỏ quân dụng.
Ly Nguyệt nhếch miệng.
Uy lực của súng bắn tỉa thì mạnh, nhưng động tĩnh quá lớn, không thích hợp dùng lúc ám sát.
Bị người khác phát hiện, chỉ cần có thể giải quyết hết mục tiêu, đó cũng coi như là ám sát.
Đây chính là đạo lý của kẻ ám sát.
Trong gian phòng Đại trưởng lão Sát Huyết.
Sắc mặt của lão âm trầm, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tạp San, lại không thể nghĩ cách cứu viện.
Đạp đạp đạp !
Tiếng bước chân vang lên, cửa phòng bị đẩy ra.
Ly Nguyệt xuất hiện ở trước mặt Đại trưởng lão.
Thiếu nữ tóc trắng bước chân dừng lại, toàn thân căng cứng, người trước mặt mạnh hơn cô nhiều.
- Người của Thành Huyền Vũ ?
Đại trưởng lão Sát Huyết nửa híp mắt âm thanh chát chát hỏi.
- Ừ.
Cơ thể của Ly Nguyệt lui về sau một bước, súng ngắm cầm trong tay, đôi mắt màu bạc vô cùng lạnh lẽo.
Cô nhìn kỹ người trước mắt, xác định đối phương không phải mục tiêu nằm trong danh sách ám sát.
- Vì sao? Gia tộc Sát Huyết chúng ta đắc tội thành Huyền Vũ ?
Đại trưởng lão Sát Huyết tức giận hỏi.
Thiếu nữ tóc trắng lạnh nhạt gật đầu, cơ thể lại lui hai bước về sau.
- Là Gia Áo?
Con mắt màu xám trắng của Đại trưởng lão Sát Huyết trợn tròn.
- Không sai.
Ly Nguyệt dùng chất giọng lạnh nhạt đáp lại một câu.
Da mặt của Đại trưởng lão Sát Huyết rút rút, trầm mặc một hồi.
Lão dùng giọng khổ tâm hỏi:
- Hắn làm cái gì?
- Hắn muốn dùng khói lửa Huyết Độc bao trùm thành Huyền Vũ?
Khuôn mặt của Ly Nguyệt lạnh lùng mở miệng nói.
- Huyết Độc!
Sắc mặt Đại trưởng lão Sát Huyết lập tức bắt đầu khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận