Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3554: Bái Sư?

Mười phút trôi qua rất nhanh, bốn người Mạn Sa đều bị cắt đứt sự chú ý.

- Nhìn xong rồi phải không, bây giờ nói cho ta biết lựa chọn của các người là gì?

Mục Lương lạnh nhạt mở miệng.

Mạn Sa đứng lên, nói với giọng điệu chắc chắn:

- Là tài liệu hình tròn này, chức năng chủ yếu hẳn là giải nhiệt.

Chân mày của Mục Lương khẽ nhướng lên, không ngờ cô gái tóc đỏ này lại lợi hại như vậy, có thể tìm được tài liệu mấu chốt nhất một cách chính xác.

Đó là một trong những bộ phận của linh khí giải nhiệt, thoạt nhìn thì tầm thường, nhưng nó lại là một trong những bộ phận rất quan trọng.

- Đáp đúng.

Bà lão hỏi dò.

Vương quốc Huyền Vũ vẫn còn thiếu hụt Luyện Khí Sư cao cấp, tuy năng lực luyện khí của bà lão có hạn, nhưng vẫn có thể đảm nhiệm rất nhiều công việc.

- Đáp án của các người đâu?

- Không phải, ngươi bị loại, nhưng mà nơi đây vẫn còn chức vị khác thích hợp với ngươi, ngươi có thể suy nghĩ một chút.

Đôi mắt màu đỏ của Mạn Sa sáng lên.

- Đương nhiên.

Mục Lương liếc nhìn thiếu nữ.

- Ta cũng có thể học tập được tri thức luyện khí cao hơn sao?

Mục Lương nhìn về phía ba vị Luyện Khí Sư khác, hỏi:

- Thật tốt quá!

Mục Lương liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói:

Hắn không nói dối, chỉ là muốn học tập tri thức luyện khí cao cấp hơn thì phải xem cô có thực lực đó hay không, có nguyện ý toàn tâm toàn ý hiệu lực cho vương quốc Huyền Vũ hay không.

- Có phải cái này không?

Mục Lương không có hứng thú bồi dưỡng nhân tài cho thế lực khác, càng sẽ không giao kỹ thuật nòng cốt cho một người ngoài có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.

Bà lão không khỏi hỏi.

Mục Lương bình tĩnh trả lời.

- Các người có thể tiến vào vòng phỏng vấn thứ ba.

Mục Lương lạnh nhạt gật đầu, nhìn về phía hai lão giả và cô gái tóc đỏ.

- Ta hỏi cái gì, các người đáp cái đó, không cần có bất kỳ lời nói dối nào.

Lão bà trầm mặc một lát sau nói.

Mục Lương nhìn chằm chằm vào hai mắt của Mạn Sa, hỏi:

- Ta suy nghĩ một chút.

Mạn Sa bình thản đáp.

- Tới học tập kỹ thuật luyện khí cao hơn nha.

- Vì sao lại nguyện ý tới tham gia phỏng vấn?

- Có thể.

Hắn không muốn chiêu mộ người có suy nghĩ xấu xa.

- Được rồi, đến đây đi.

Mạn Sa nói không chút do dự.

Giọng nói bình thản của hắn vang lên:

Mục Lương gằn từng chữ:

Mạn Sa tò mò hỏi.

- Là cái gì?

Diêu Nhi chớp đôi mắt đẹp, vẫn duy trì an tĩnh.

- Ngoại trừ điều đó ra thì còn có mục đích nào khác không?

Mục Lương hỏi.

- Có, ta muốn bái sư.

Mạn Sa lại thẳng thắn trả lời lần nữa, một đôi mắt màu đỏ rạng ngời rực rỡ.

Mấy người Mục Lương và Ly Nguyệt nghe vậy đều sửng sốt.

- Ngươi muốn bái sư, bái ai làm thầy?

Già Lạc tò mò hỏi.

- Huyền Vũ bệ hạ.

Già Lạc khẽ cười một tiếng, ưu nhã đáp:

Mạn Sa ngạo nghễ ưỡn ngực nói.

- Sao vậy, không được à?

Già Lạc kinh ngạc hỏi.

- Ngươi là người thừa kế?

- Ta là người thừa kế tiếp theo của gia tộc luyện khí Phúc Lai.

- Vậy thì rất đáng tiếc, ta không thu nhận học trò.

Giọng điệu của Mạn Sa nghiêm túc:

- Bệ hạ đừng từ chối quá nhanh, ta rất lợi hại, làm đồ đệ của ngài tuyệt đối sẽ không làm ngài mất mặt.

Mục Lương hơi nghiêng đầu, cười nhạt nói:

- Phải không, chờ ngươi lợi hại hơn Già Lạc rồi nói sau.

Mạn Sa nghe vậy nhìn về phía Già Lạc đang lộ ra thần sắc trêu tức, đôi mắt đẹp lập tức nheo lại, cằm nâng lên cao.

- Vấn đề tiếp theo, ngươi có lệ thuộc vào thế lực nào không?

Mục Lương lạnh nhạt hỏi.

Mạn Sa chớp chớp mắt, thanh thúy đáp:

Mục Lương cười một tiếng, lại hỏi:

- Bởi vì bệ hạ là Luyện Khí Sư lợi hại nhất trên đời, ta muốn trở thành giống như bệ hạ!

Mắt của Mạn Sa lộ ra vẻ sùng bái, nghiêm túc nói:

- Vì sao?

Mục Lương hơi nhướng mày, hỏi:

Giọng điệu của Mạn Sa kiên định.

- Có thể.

Cô chỉ coi Mạn Sa là tiểu cô nương, không có ý kiến gì.

- Gia tộc luyện khí Phúc Lai? Là gia tộc xuất hiện mười hai vị Luyện Khí Sư cao cấp à?

Lão giả cũng là Luyện Khí Sư kinh ngạc thốt lên.

Mạn Sa kinh ngạc hỏi:

- Các hạ nhận thức?

- Nghe nói qua.

Lão giả chậm rãi mở miệng.

Hắn khựng lại một chút, tiếp tục nói:

- Không ngờ người thừa kế đương đại lại là một đứa con gái.

- Sao vậy, là con gái có chuyện gì à?

Mạn Sa chống nạnh, bất mãn trừng mắt nhìn lão giả.

- Không có gì, ngươi rất lợi hại.

Lão giả giật giật khóe miệng, không muốn đắc tội thiếu gia chủ gia tộc Phúc Lai.

Mục Lương trầm giọng mở miệng:

- Tất cả đều yên tĩnh.

Đám người Mạn Sa đều yên tĩnh lại, giống như trẻ con bị giáo huấn.

Mục Lương lạnh nhạt hỏi.

- Vấn đề cuối cùng, sau khi kết thúc công việc này, ngươi có nguyện ý tiếp tục ở lại hiệu lực cho vương quốc Huyền Vũ không?

Mạn Sa suy nghĩ một chút, ngây thơ đáp:

- Nếu có thể trở thành đồ đệ của bệ hạ, ta rất nguyện ý dốc sức vì vương quốc Huyền Vũ.

Mục Lương bình thản hỏi.

- Vậy nếu không làm đồ đệ của ta thì sau này ngươi sẽ không hiệu lực cho vương quốc Huyền Vũ à?

- Cũng không phải như vậy, nếu như ở vương quốc Huyền Vũ thoải mái thì ta vẫn rất là nguyện ý ở lại.

Mạn Sa thẳng thắn trả lời.

Cô không thích bầu không khí nặng nề trong gia tộc, còn có các quy định ràng buộc chủng tộc.

Già Lạc thanh thúy nói:

- Nếu là vậy thì ngươi tuyệt đối sẽ lưu lại.

- Ta có thể ở lại trước rồi nói sau.

Mạn Sa nhún vai một cái đáp.

- Ta đã hỏi xong, người tiếp theo.

Mục Lương không có quá nhiều biểu cảm, nhìn về phía hai lão giả khác.

Vẻ mặt hai người khẩn trương, chờ đợi câu hỏi của Mục Lương.

Vẫn là mấy vấn đề kia nhưng lần này lại làm cho Diêu Nhi liên tục mở miệng, hai người không có một người thành thật.

Diêu Nhi nghiêm mặt, bất mãn nói:

- Các ngươi đừng nói dối nữa.

Hai lão giả lộ ra vẻ mặt xấu hổ, trừng mắt nhìn tiểu hầu gái.

- Các người bị loại, trở về đi.

Mục Lương nói không chút do dự.

Hai lão giả lộ ra thần sắc phẫn nộ, không cam lòng, nhưng lại không dám gây sự ở đây, nếu không sẽ bị bóp chết bằng một ngón tay.

Hai người bị nhân viên phục vụ mời ra khỏi phòng hội nghị, bốn vị Luyện Khí Sư cao cấp chỉ còn lại có Mạn Sa.

Bà lão trước đó đã quyết định ở lại vương quốc Huyền Vũ làm việc, cũng đã bị dẫn đi, sẽ có người an bài cô tiến vào Xưởng Chế Tạo Linh Khí.

- Ba lượt phỏng vấn đã qua, ta có thể ở lại phải không?

Hai mắt của Mạn Sa sáng ngời hỏi.

- Có thể.

Mục Lương gật đầu một cái.

Mạn Sa hưng phấn nói:

- Thật tốt quá, sư phụ!

Mục Lương liếc mắt nhìn cô, sửa lại:

- Ta không phải là sư phụ của ngươi.

- Sớm muộn gì cũng là...

Giọng điệu của Mạn Sa khẳng định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận