Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 530: Chủ Yếu Bán Số Lượng

Giá cả hoa qua tăng lên một viên tinh thạch hung thú so với ở Phố Buôn Bán, đó là bởi vì nguyên nhân ‘Giao hàng đến nhà’.
- Rẻ như vậy!
Lý Nhị Cốt lại sững sờ.
- Cha, ta muốn mua một rương.
Lý Tiểu Cốt xông lên trước, tay nhỏ trực tiếp vung lên, ném ra một túi tinh thạch hung thú.
Nhân viên bán hàng mở túi da thú ra, đếm kỹ tinh thạch hung thú, sau khi xác định số lượng không có vấn đề gì mới cho phép Lý Tiểu Cốt mang hoa quả đi.
- Vì sao hoa quả lại rẻ như vậy?
Lạc Già khẽ nhếch môi hồng.
Cô bị giá bán hoa quả làm cho kinh động.
- Bởi vì hoa quả là do thành Huyền Vũ tự mình trồng.
Hi Bối Kỳ thuận miệng giải thích một câu.
Chỉ có thể nói Mục Lương theo đuổi kế hoạch lời ít chủ yếu bán số lượng, thành Huyền Vũ có rất nhiều hoa quả, mà giá bán cố định quá cao thì rất khó bán được hết tất cả.
Hơn nữa, luôn chỉ có một nhóm nhỏ là người thật sự mua hoa quả với giá cao, tinh thạch hung thú kiếm được chỉ có thể ngày càng ít.
- Thành Huyền Vũ có vườn trái cây sao?
Lạc Già chấn động trong lòng.
- Ta lại mua hai rương hoa quả nữa.
Lý Nhị Cốt áp sát tới.
- Có muốn khoai lang đỏ và khoai lang chiên không?
Nhân viên phục cụ tươi cười chào đón.
- Muốn.
Lý Nhị Cốt tài đại khí thô nói.
Khoai lang chiên lần trước hắn mua đã sớm ăn hết, đã hai tháng trôi qua rồi.
Nhân viên phục vụ động tác nhanh nhẹn, cầm sổ ghi lại số lượng, vừa mở miệng nói:
- Chúng ta còn có rau xanh, nước, lá trà Tinh Thần…
- Ta đều muốn.
Lý Nhị Cốt chỉ hơi suy tư chút, lập tức lấy ra tinh thạch hung thú.
- Ta cũng muốn khoai lang chiên.
Trỉ Chu đi lên trước, bị hàng hoá rực rỡ muôn màu hấp dẫn.
Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi:
- Được, muốn bao nhiêu?
- Năm rương.
Trỉ Chu bình tĩnh nói.
Lạc Già liếc nhìn đám người đi qua tụ tập, lại nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Phi Nhan.
Cô nhỏ giọng hỏi:
- Em gái, Linh khí ở trên người ngươi là do ai luyện chế vậy?
Nguyệt Phi Nhan vung Linh khí lên, kiêu ngạo khoe khoang nói:
- Là do Thành Chủ của chúng ta luyện.
- Thành chủ của các ngươi là Linh Khí Sư cao cấp sao?
Lạc Già kinh ngạc lên tiếng.
- Tất nhiên rồi.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu.
Ánh mắt màu xanh lam của Lạc Già lấp lóe, nàng lại hỏi:
- Vậy Thành Chủ đại nhân các ngươi là họ ‘Phong’ hay là họ ‘Chí’?
- Đều không phải, thành chủ chúng ta tên là Mục Lương.
Nguyệt Phi Nhan cảnh giác nhìn về phía Lạc Già.
Hình như nữ nhân này cảm thấy rất hứng thú đối với Mục Lương?
- Như vậy ư?
Lạc Già cau mày đẹp lại, thành chủ Huyền Vũ không phải là Chí trưởng lão và Phong trưởng lão ư?
Nguyệt Phi Nhan nhìn chằm chằm Lạc Già, âm thầm nhớ kỹ điểm đặc trưng trên người đối phương.
Chỉ cần người quan tâm hơi tìm hiểu một chút về thành Huyền Vũ thì mọi người đều có thể nghe đến, nhưng cũng không có ai sẽ đặc biệt hỏi tới vấn đề tên họ.
Hô hô....
Trên không trung, gió thổi vù vù.
Dưới tầng mây u tối, có chỉ phi ưng vỗ cánh bay lượn.
Sau lưng phi ưng, từng tiếng lẩm bẩm vang lên.
- Thành Huyền Vũ, thành Huyền Vũ...
Phi ưng há mồm nói tiếng người, giọng nói rõ ràng là của Lan Đế.
Mễ Á ngồi xếp bằng, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi, đôi mắt màu đỏ nhìn về phía mặt đất.
Cô lạnh nhạt mở miệng:
- Lan Đế, ngươi nhìn thấy thành Huyền Vũ chưa?
- Chưa thấy.
Lan Đế lắc đầu.
Mễ Á run tai mèo, vươn tay vỗ nhẹ cổ của phi ưng, cao giọng nói:
- Vậy chúng ta tiếp tục đi tới trước xem sao.
Lan Đế nghe vậy vỗ cánh mạnh hơn, gia tăng tốc độ lần nữa, bay về phía đường chân trời.
Các cô là người dẫn đường được Ốc Đảo phái ra, nhiệm vụ là chỉ dẫn phương hướng cho Ốc Đảo.
Lan Đế bay được nửa giờ, đôi mắt ưng màu hổ phách có phát hiện.
- Mễ Á, hình như ta nhìn thấy thành Huyền Vũ rồi, có điều... Nó quá lớn.
Giọng điệu của cô ấy tràn ngập sự không dám tin.
- Ở đâu?
Mễ Á ló đầu ra ngoài, nhìn về phía xa.
Rất nhanh, cô gái tai mèo cũng nhìn thấy cự thú khổng lồ đang di động.
Cô suýt nữa không nhận ra được, cho đến khi nhìn thấy bức tường lưu ly và Trà Thụ Tinh Thần cực lớn thì mới xác định đó là thành Huyền Vũ.
- Lại lớn hơn nữa rồi!
Đôi mắt màu đỏ của Mễ Á trừng lớn.
Từ trên cao nhìn xuống, Rùa Đen giống như một khối đại lục biết đi.
- Như vậy cũng quá lớn rồi!
Lan Đế không khỏi thốt lên, tiết tấu vỗ cánh suýt nữa bị xáo trộn.
Trên mặt đất hoang vu, một con hung thú khổng lồ tựa như bình nguyên bước về phía trước, càng đến gần càng có thể nghe được tiếng bước chân như sấm vang của nó.
Mễ Á có chút ngồi không yên, giọng điệu khó mà tin được thốt lên:
- Chưa đầy một tháng mà biến hóa cũng quá lớn rồi.
Lan Đế vỗ cánh cẩn thận tới gần, hai người càng tiếp cận thì càng không dám tin tưởng.
- To hơn gấp mười lần.
Mễ Á gian nan mở miệng.
- Bây giờ, chúng ta đi xuống không?
Lan Đế bay tới gần bức tường lưu ly.
Mễ Á suy nghĩ một chút, nói khẽ:
- Ngươi đưa ta xuống trước rồi đi thông báo Tam trưởng lão.
- Được.
Lan Đế lao xuống dưới, tới gần Sơn Hải Quan đang di động.
- Đội trưởng, có hung thú tới gần.
Trên tường thành Sơn Hải Quan, Thành Phòng Quân đang tuần tra hô lớn một tiếng.
Vệ Cảnh nghe vậy bước nhanh từ trong thành lầu ra ngoài, lấy kính viễn vọng nhìn lên bầu trời.
Hắn kinh ngạc lên tiếng:
- Sau lưng hung thú có người, dáng dấp có chút quen mắt...
- Đội trưởng, chúng ta có công kích không?
Thành Phòng Quân đã chuẩn bị sẵn sàng, nỏ quân dụng đã hướng lên trời, nhắm chuẩn phi ưng đang bay lại gần.
Sau lưng phi ưng, Mễ Á vội vàng hô to:
- Đừng công kích, ta là Mễ Á.
Đối diện với từng chiếc nỏ quân dụng trên tường thành, cô sợ tới mức tim đập liên hồi.
Nếu như bị công kích, cô và Lan Đế chắc chắn bỏ mạng ở chỗ này.
- Là tiểu thư Mễ Á.
Lúc này, Vệ Cảnh đã nhận ra cô gái tai mèo.
Hắn vội vàng giơ tay ra lệnh:
- Cảnh giới, không được phép công kích.
- Hô...
Lan Đế và cô gái tai mèo nghe vậy thở phào một hơi, yên tâm tiếp tục tới gần Sơn Hải Quan.
Một phút sau, hai người thành công hạ cánh bãi đáp trước Sơn Hải Quan.
- Tiểu thư Mễ Á.
Vệ Cảnh từ trên cổng thành đi xuống, bước tới nghênh đón.
Hắn nhận biết cô gái tai mèo, khi hắn tới Khu Vực Trung Ương để báo cáo công tác thì đã gặp cô ấy vài lần.
Mễ Á lễ phép gật đầu chào hỏi.
Cô nghiêng đầu nói với Lan Đế:
- Ta đi gặp Mục Lương, ngươi mang tin tức về cho các trưởng lão.
- Không thành vấn đề.
Lan Đế gật đầu, quay người vỗ cánh phóng lên không trung, bay vòng lại đường cũ.
- Ta có thể vào thành chứ?
Mễ Á quay đầu nhìn về phía Vệ Cảnh.
Vệ Cảnh đưa tay ra hiệu nói:
- Mời vào.
- Cám ơn.
Cô gái tai mèo khẽ gật đầu, cất bước băng qua Sơn Hải Quan, đi vào Phố Buôn Bán đã hoàn toàn biến dạng.
- Nơi này biến hóa thật sự rất lớn...
Mễ Á khẽ nhếch đôi môi hồng, dừng bước nhìn quanh Phố Buôn Bán.
Cô tiếp tục đi về phía trước, bước chân vô thức trở nên chậm hơn, quan sát sự biến hóa của Phố Buôn Bán.
Phố Buôn Bán vốn dĩ chỉ có một con đường, bây giờ đã biến thành hai, đường đi cũng trở nên rộng mở và dài hơn.
- Trước mắt nên đi tìm Mục Lương.
Mễ Á thở nhẹ một hơi, tìm được Úng Thành quen thuộc, bước nhanh tới trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận