Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 271: Luyến Tiếc Mục Lương

- Ách... Cái kia, chúng ta suy nghĩ một chút!
Ngõa Nhĩ Cam, Đạt Tư hai người giá đó làm cho giật mình.
Nhân viên công tác rất có mắt nhìn, nhiệt tình giới thiệu một chút mầm cây táo, một gốc cây chỉ cần 150 miếng tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
- Không được, chúng ta trở về cân nhắc một chút.
Hiện tại, hai người Ngõa Nhĩ Cam, Đạt Tư đã dọa sợ bỏ chạy.
Mễ Nặc đi theo Mục Lương rời khỏi Trân Bảo Lâu.
Cô gái tai thỏ hạ thấp giọng hỏi:
- Mục Lương, bọn hắn sẽ mua sao?
- Sẽ.
Mục Lương nhếch miệng lên.
- Vì sao?
Mễ Nặc không nghĩ ra.
Mục Lương giơ tay lên gõ vào huyệt Thái Dương một cái, khẽ cười nói:
- Đây là tư duy buôn bán, ngươi không hiểu rất bình thường.
- Ngươi đây là nói ta ngu ngốc?
Mễ Nặc thở phì phì phồng lên cái miệng nhỏ nhắn.
- Lời đó ta cũng không nói.
Mục Lương cảm thấy rất buồn cười.
- Ngươi chính là ý đấy.
Mễ Nặc run rẩy lấy tai thỏ màu xanh dương, giơ tay lên rơi vào bên hông Mục Lương.
- Xin hãy tha cho ta.
Mục Lương giả vờ cầu xin tha thứ.
Trên thực tế, cô chỉ làm cho có, nhẹ nhàng nhéo sườn thắt lưng của anh một cái, anh không cảm giác được chút đau đớn nào.
Sáng sớm, trêu chọc cô gái tai thỏ một chút, có thể khiến người ta vui sướng cả ngày.
Đêm khuya bao trùm xuống,
Ở tầng ba Khu vực Trung ương, hậu viện Phủ Thành Chủ.
Đùng !
Dưới mái hiên, Hi Bối Kỳ, Mễ Á và Mễ Nặc ngồi vây chung một chỗ.
Ba người đang làm xiên nướng, trước mặt có than củi đang cháy, phát ra âm thanh trầm đục, ánh lửa bắn tung toé, còn chưa rơi xuống đất đã tắt.
- Đã có thể ăn.
Mễ Nặc quay cái que gỗ xiên thịt Lợn Tám Răng Nanh trên ngọn lửa.
Hai mặt của thịt Lợn Tám Răng Nanh được nướng chín chuyển sang màu vàng óng ánh, rải lên gia vị mới làm ra, lại quay một hồi dưới ngọn lửa, hương vị càng thêm đậm.
Ực ực!
- Thoạt nhìn trông rất ngon.
Hi Bối Kỳ nuốt nước bọt, lộ ra hai cái răng mèo.
- Cho ngươi.
Mễ Nặc cầm xiên nướng thịt trong tay đưa cho cô gái tóc vàng.
Hiện tại, bề ngoài của Hi Bối Kỳ đã không còn giống bé gái, càng giống như mỹ nữ mới trưởng thành.
- Hắc hắc, ta càng thích ngươi hơn so với chị ngươi.
Hi Bối Kỳ vừa cắn một cái đã hết nửa xâu thịt nướng vừa nói, ngôn ngữ có chút không rõ.
Ánh mắt của Mễ Á âm u liếc cô gái tóc vàng một cái, một xiên thịt đã có thể thu mua được lòng người?
- Chị của ta cũng là người rất tốt.
Mễ Nặc cười hì hì nói.
Cô cầm lấy một xiên thịt nướng chín khác đưa cho cô gái tai mèo.
Khóe miệng của Mễ Á mỉm cười nhiều hơn, quả nhiên là em gái ruột, trong lòng vẫn hướng về mình.
Cô mở ra cái miệng nhỏ nhắn thưởng thức thịt nướng.
Mễ Nặc cảm thán nói:
- Nếu là trước đây đều chỉ có thể ăn hai bữa hoặc một bữa, nghĩ cũng không dám nghĩ còn sẽ được ăn khuya.
Cô nhớ lại cuộc sống trước đây ở bộ lạc, mỗi ngày đi bắt kỳ nhông con, bắt được vẫn không thể ăn, phải mang đi nộp thuế, nếu không... sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc.
Dưới điều kiện gian khổ ấy, một cô gái có thể còn sống sót đồng thời lớn lên, thật là không dễ dàng.
- Đều là ta không tốt.
Mễ Á áy náy nói.
Cô càng nghĩ càng tự trách, trước đây không nên để lại em gái ở nơi đó, một mình rời khỏi.
- Chị, đừng nghĩ như vậy, hiện tại ta sống rất tốt nha.
Mễ Nặc mỉm cười dịu dàng, nói lời an ủi.
Tất cả cực khổ đều là tạm thời, hiện tại gặp được Mục Lương, cuộc sống càng ngày càng... tốt hơn.
Bờ môi của Mễ Á giật giật, dùng sức kéo tay em gái, siết chặt, toàn bộ đều không nói lời nào.
- Di, thơm quá, các cô ấy đang nướng thịt sao?
Nguyệt Phi Nhan ngửi được mùi thịt nướng trong không khí, phát hiện ba cô gái ở sau nhà.
- Ta cũng muốn ăn.
Cô gái tóc đỏ cất bước đi qua, đã sắp đến góp vui.
- Phi Nhan, để cho các cô ấy ở một mình chốc lát!
Mục Lương không biết xuất hiện từ lúc nào, đè lại đầu thiếu nữ một cái.
- A, vì sao?
Nguyệt Phi Nhan chớp chớp con ngươi màu đỏ, đáy mắt không hiểu.
- Còn chưa đến hai ngày, chúng ta sẽ đến Thành Phi Điểu.
Tay của Mục Lương dùng sức rất nhẹ, dẫn theo Nguyệt Phi Nhan xoay người rời đi.
Vốn dĩ muốn đường đi khoảng mười ngày, không nghĩ tới tốc độ của Rùa Đen quá nhanh, dùng năng lực xới đất mở đường, tạo ra động tĩnh, tất cả hung thú dọc đường đều bị hù chạy.
Một đường bình yên đi tới, nên làm cho thời gian rút ngắn hai phần ba, muộn nhất hai ngày sau là có thể đến thành Phi Điểu.
Mục Lương nắm lấy cái ót của cô gái tóc đỏ, dẫn cô đi về hướng phòng ăn.
Anh vừa đi vừa nói:
- Mễ Á và Hi Bối Kỳ sắp nhanh sẽ rời đi, nên dành thời gian cho các cô ấy ở chung một mình!
- Hử, sắp rời đi nhanh như vậy?
Nguyệt Phi Nhan ngạc nhiên.
- Các cô ấy còn có chuyện của mình!
Mục Lương thuận miệng trả lời.
Anh cũng không biết Mễ Á, Hi Bối Kỳ có chuyện gì, trước đó có nói đến thành Phi Điểu sẽ rời đi.
- Được rồi.
Nguyệt Phi Nhan ngây thơ gật đầu.
- Đói bụng, bảo Tiểu Lan nấu chút mỳ chua cay cho ngươi!
Mục Lương vỗ bả vai Nguyệt Phi Nhan, rồi đi vào thư phòng.
- Mễ Nặc, nướng khoai lang đi, ta muốn ăn.
Trong con mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ có hơi buồn.
Miệng cô đang trống không, nên nói đâu đâu:
- Ta muốn ăn rất nhiều, nếu không... Hai ngày nữa đều sẽ không được ăn.
Tay của Mễ Á, Mễ Nặc buông nhau ra.
- Về sau các ngươi có thể thường xuyên tới đây, cũng không phải không tới được.
Mễ Nặc miễn cưỡng mỉm cười.
Tai thỏ màu xanh lam của cô gái tai thỏ nửa rũ xuống, trong lòng không có vui vẻ như vậy.
- Lần sau trở lại, cũng không biết là lúc nào.
Hi Bối Kỳ kéo kéo chùm tóc đuôi ngựa màu vàng, đầu ngón tay cuốn quanh đuôi tóc, vẻ mặt biểu lộ tia không nỡ.
Cô luyến tiếc cuộc sống yên ổn Phủ Thành Chủ, cũng luyến tiếc các loại mỹ thực nơi này, điều không nỡ nhất chính là Mục Lương.
Giọt máu của Mục Lương trong cơ thể của cô gái tóc vàng vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không có cách nào hấp thu thêm một giọt máu mới nữa.
Lần sau trở lại, Mục Lương sẽ nguyện ý cho cô một giọt máu sao?
Trong lòng của Hi Bối Kỳ rất buồn lo.
Cô phát hiện mình mê luyến anh một cách không rõ, vừa nghĩ tới sẽ phải rời khỏi, trong lòng rất vắng vẻ, trong đầu liên tục hiện lên thân ảnh của Mục Lương.
Hi Bối Kỳ nhỏ giọng, tự an ủi bản thân:
- Ta chỉ là thèm máu của hắn, nhất định là…
- Chị, ngươi có thể ở lại không?
Mễ Nặc cắn môi một cái, nhẹ giọng hỏi.
- Không được.
Mễ Á chậm rãi lắc đầu.
Cô há miệng, ngay sau đó câm miệng không nói nữa.
Đối với chuyện Ốc Đảo, cô vẫn quyết định không cho em gái biết mới tốt, bây giờ còn chưa phải lúc.
- Mễ Nặc, hãy rời đi với ta!
Đôi mắt màu đỏ tươi của Mễ Á nâng lên, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Ta cũng có thể chăm sóc ngươi rất tốt.
Hi Bối Kỳ kiềm chế xúc động, mắt trợn trắng.
Từ khi cô rời khỏi thành Nguyệt Dạ, theo cô gái tài mèo hối hả ngược xuôi khắp nơi, ba ngày hai bữa ăn không đủ no đều là chuyện bình thường.
Không có thể ăn rau xanh, không thể tùy tiện uống nước, dưới loại tình huống đó, làm sao có thể chăm sóc tốt cho Mễ Nặc?
- Nói ra lời đó, bản thân ngươi tin sao?
Hi Bối Kỳ nhịn không được mở miệng hỏi.
Tai mèo của Mễ Á run một cái, cố nén giận, không đánh cô gái tóc vàng.
Mễ Nặc nắm lấy tay của chị, mím môi một cái nói:
- Chị, ta... Ta không muốn đi.
- Luyến tiếc Mục Lương?
Đôi mắt màu đỏ tươi của Mễ Á híp lại.
- Không có, không phải, không phải.
Mễ Nặc càng nói càng nhỏ giọng, chậm rãi cúi đầu.
- Ta biết rồi.
Trên mặt của Mễ Á hiện lên một tia thản nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận